⚠️ Cảnh báo ????: Chap này chứa dirty-talk play nặng + feminization, đạo mất nũ, đự loạn ngũ, siêu tục. Ai không ổn với văn tục vui lòng skip đoạn H chap này ???????? chỗ thân tình tui khuyên thật lòng.
_____
Rõ ràng là cô ấy không trực tiếp nhìn y, và y cũng không trực tiếp nhìn cô ấy, mà tất cả đều phải thông qua tấm gương lớn này, thế nhưng tại sao y lại cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác hưng phấn lạ thường như thế này chứ? Nhất là, mỗi khi y nhìn lên gương và bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của cô đang chĩa thẳng vào phản chiếu của y, sống lưng y không khỏi nhận vào một trận rùng mình.
Và cứ mỗi một lần y bị phân tâm bởi cái nhìn chòng chọc của cô, hoặc vì sắp sửa hết nhịn nổi được nữa, y sẽ bất giác dừng tay lại.
- Anh muốn kháng lệnh ta sao? Hay là anh không nhớ rõ hình phạt của mình là gì nhỉ?
Giọng nói lạnh lùng lại uy nghiêm của cô gái khiến y không tránh khỏi căng thẳng.
- K-Không phải vậy mà...! Tôi— Dĩ nhiên là tôi vẫn ghi nhớ lời của em...!
- Vậy thì nhắc lại xem. Thuật lại chính xác từng câu từng chữ ta đã ra lệnh cho anh đi.
Louise cắn cắn môi dưới, sau vài giây lưỡng lự, bờ môi hồng run rẩy mới chịu hé mở:
- ... "Anh lại ngồi trước tấm gương đó, vừa nhìn bản thân vừa... vừa th-... thủ dâm đi, và phải luôn tay, không được phép ngừng. Khi ta chưa cho phép anh xuất, thì anh không được xuất. Khi ta lệnh anh xuất, thì anh phải xuất, bằng bất cứ giá nào. Nếu thất bại thì tính lại từ đầu."...
- Đúng rồi. Nếu đã nhớ tốt như vậy, thì ta cũng trông đợi anh biểu hiện cho tốt đó.
- ...
Y xấu hổ chết mất. Y làm sao có thể tự mắt chứng kiến bộ dạng đắm chìm vào trong dục vọng của chính mình như vậy được chứ.
Đương nhiên, việc tự nhìn bản thân cũng không phải là lý do chính khiến cho y hồi hộp, mà là do y biết được mình đang bị một ánh mắt dõi theo liên tục. Ánh mắt của cô đang nhìn y tự an ủi chính mình. Nó khiến cho y... Thật kỳ lạ, tại sao khi y càng nhận thức rõ hơn việc mình đang bị nhìn, y lại càng thấy bứt rứt, với cảm giác nơi nào đó dưới hạ thân càng muốn nổ tung vậy.
Mặc dù xấu hổ muốn chết đi được, nhưng vì không thể làm trái lệnh cô, y vẫn tiếp tục chạm vào mình.
Thực ra thì, vốn y cũng không cần câu lệnh nào cả.
Ẩn sâu trong nơi tận cùng của tiềm thức, có lẽ y đã luôn mong được một lần làm qua chuyện này.
- Haa... Ah... Ha...!
Tay của y ướt nhẹp thứ dịch nhớp nháp đang chảy ra ồ ạt từ đỉnh tính khí, ma sát từ chuyển động tay lên xuống tạo nên nhiệt nóng bao phủ lấy cả một vùng nhạy cảm giữa hai chân và gửi từng đợt sóng khoái cảm đến từng sợi dây thần kinh trong cơ thể. Cặp mắt y mơ màng nhìn lên phản chiếu của cô, tay ở phía dưới không biết vì sao lại càng tăng tốc độ. Y muốn phóng thích, nhưng cô còn chưa nói cho phép y, nên dù thế nào y cũng phải nhịn xuống. Y làm ra vẻ mặt cầu cứu, rất uỷ khuất mà thút thít khóc, hi vọng cô sẽ mủi lòng mà cho phép y. Nhưng cô thuỷ chung vẫn lãnh đạm như vậy, không hề có một sự thay đổi nào trên nét mặt. Y thực sự sắp không được rồi...
Tận đến lúc y nghi mình sắp sửa bị nghẹn tới mức ngất đi, thì cô mới mở miệng:
- Anh có năm giây để bắn.
Louise chỉ chờ có thế. Y mừng rỡ gật đầu lia lịa, tốc độ sục tay đạt mức nhanh nhất có thể, cũng không quên mếu máo lên tiếng:
- Aah... Cảm ơn— Hức...! Cảm ơn em...! Ah—! Hnggh...!!!
Chỉ mất ba giây, tinh dịch nóng hổi, đặc sệt phọt ra khỏi cây thịt của y và phun vào tay trái y che chắn trên đỉnh đầu niệu đạo. Y thở dốc trong nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự ứ nghẹn sau một lúc lâu phải tự mình kiểm soát cơn cực khoái theo khống chế của cô.
Khi Louise nghĩ mọi tra tấn đến đây đã kết thúc, nhưng lúc y nhìn lên gương, cái ghế mà cô đã ngồi đột nhiên lại trống không.
Y nhanh chóng quét mắt khắp phòng, nhưng vẫn không tìm thấy cô ở đâu cả.
- ... Mia?
Cũng không có tiếng trả lời.
- Mia...? Em đâu rồi...?
Bỗng dưng lại bị bỏ mặc một mình một cõi trong bộ dạng khó nói này, Louise không khỏi thấy tâm tình trở nên sốt sắng, và một nỗi bất an lại bủa vây lấy y.
Y thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của cô. Cô thật sự cứ vậy mà biến mất ư?
Vừa lúc y sắp phát khóc vì tủi thân, thì trên cơ thể y lại giống như bị ai đó động chạm vào mà xuất hiện những vết tích nắn nhéo. Louise lấm lét nhìn vào gương. Không có ai khác trừ hình bóng phản chiếu của bản thân y.
- M-Mia...? Là em có đúng không..?
Y vẫn không nhận được hồi đáp, nhưng y có cảm giác đang có người áp sát sau lưng mình và đang sờ loạn lên da thịt của y, thi thoảng lại vuốt qua những điểm nhạy cảm như mang tai, gò má, cổ, vai, gáy, và ngực.
- Ah... Mia... Tôi không nhìn thấy em...!
- [Anh không cần nhìn thấy ta.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của cô phát ra ở kề bên tai y, ma mị và vang vảng, tựa như tiếng gọi của một u linh không có thực thể. Nếu như Louise không biết đó là Mia, hẳn y cũng phải bị một phen sợ chết khiếp.
- M-Mia...!
- [Nhìn thẳng vào gương.]
Y cảm nhận đầu ngón tay của cô bóp lấy cằm của y và xoay đầu y hướng thẳng về phía trước.
- V-Vâng...
Trong gương chỉ có chính mình... Đây... sao cứ như thể y thực sự đang tranh thủ "tự xử" nhân lúc cô không có mặt vậy...?
Hai điểm hồng phấn nộn ở trước ngực dù không được y sờ vào mà vẫn nhúc nhích, chốc chốc lại như bị nhéo mà nhô dài ra. Louise cố giấu đi tiếng nỉ non trong cổ họng, hai mắt không nhịn được mà dán vào nơi đang bị nắn nhéo trên ngực mình.
- [Sao vậy, Louise? Nhìn thấy đầu vú của mình tự nhảy nhót như vậy làm anh nứng sao?]
Y trợn mắt lên trong bối rối.
- Ơ...? Ư—Ah...! K-Không phải...
Phản xạ đầu tiên của y trước lời cáo buộc đâm trúng tim đen của Mia là chối bỏ, nhưng cô thì có vẻ không bị thuyết phục một chút nào. Louise xuýt xoa hít vào một hơi khi lực đạo nhéo bỗng nhiên lại trở nên mạnh hơn. Giọng điệu chất vấn của cô sau đó len lỏi vào trong tai y:
- ["Không phải"? Vú của anh bị nhéo đến sưng đỏ cả lên rồi. Là anh không thấy đau, hay là tại vì đau nên mới khiến con c*c của anh vừa bắn xong mà giờ lại cương lên nữa rồi kìa? Anh tính giải thích thế nào, hửm?]
- C-"Cặ—"...??! E-Em... sao lại dùng từ... lạ vậy...???
Louise giật thót trước cách dùng từ kỳ quái của cô gái. Tất nhiên, không phải là vì y không hiểu chúng, mà vì y chưa từng nghe thấy cô nói ra những từ ngữ kiểu như vậy trước đây. Y không biết nên phản ứng lại như thế nào cả...
- [Làm sao? Anh không biết cách nói tục à? Vậy cũng không sao, ta sẽ dạy anh.]
- K-Không...!! Ý tôi không phải thế—
Trước khi Louise có cơ hội để đính chính điều gì thì câu lệnh uy lực của cô đã tới chặn họng y:
- [Nào, lặp lại theo ta xem: "Em bóp vú tôi làm cho con c*c của tôi nứng quá".]
- H- Hả...???
Louise nghệt mặt ra như một tên đần. Y không thể tin được mình vừa mới nghe cái gì, cũng không thể tin được rằng cô đã lệnh cho y nói ra một thứ đáng xấu hổ như vậy.
Nhưng đó là lệnh của cô ấy...
- ...!
Y toan mở miệng, nhưng rồi mọi lời lẽ đều như bị mắc kẹt lại ở cửa họng, chỉ để lại một bờ môi tách mở run rẩy. Nhưng thiếu nữ tàng hình nào đó dĩ nhiên sẽ không dễ dàng gì mà để yên cho y giữ im lặng như vậy. Cô nghiêm giọng ra lệnh một lần nữa:
- [Nói.]
- Tôi... Tôi không làm được đâu...!
Mặt y lúc này đã không thể nào đỏ hơn. Vừa đỏ vừa nóng, nước mắt lưng tròng. Từ thuở sinh ra tới tận bây giờ, không một lần nào Louise thốt ra khỏi miệng nửa chữ tục tĩu, nói gì là nguyên một câu như vậy...?! Làm sao y có thể...!?
Nhưng Louise rất nhanh đã nhận ra, y vốn chẳng có quyền lựa chọn. Ngay sau khi y lắc đầu không chịu, mọi cái chạm ở trên cơ thể y đều ngừng lại và biến mất.
- Mi... a...?
Louise chới với sờ soạng xung quanh, hi vọng có thể chộp trúng được cô đang ở đâu đó gần đây thôi, thế nhưng y mãi chỉ vơ vào không khí. Y cũng phát hiện ra mình thậm chí còn không thể rời khỏi vị trí của mình. Louise không thể đứng lên và đi tìm cô. Không... Y ghét thế này.
- [Đây là cái giá phải trả khi anh cứ ra vẻ đoan chính với ta, Louise ạ. Thừa nhận đi, anh thực ra hư hỏng hơn anh nghĩ đấy.]
Tiếng của cô phát ra từ một phương hướng mà Louise không tài nào xác định được. Y chỉ đành đặt lại ánh mắt vào trong gương mà thôi.
- Không phải vậy đâu mà...!
- [Thế, anh nói ta nghe xem, tại sao anh lại muốn tìm ta đấy?]
- Tôi...
- [Anh làm sao? Nếu không có lí do gì thì ta đi đây.]
Louise hoảng hốt kêu lên:
- Vì tôi—... Vì tôi muốn... được em chạm vào...!
- [Hửm... Và tại sao anh lại muốn được ta chạm vào?]
Y cắn cắn môi dưới, ánh mắt hướng xuống đất, y không dám nhìn thẳng vào biểu cảm mất mặt của bản thân ở trong gương.
- ... Vì... tôi muốn... làm tình với em...
Cô gái ẩn nấp trong hư không bật cười ngay sau đó.
- [Ồ...? Anh cả gan muốn làm tình với ta trong khi chính mình còn đang bị phạt cơ à? Tham lam thật đó, quý ngài thiên thần sa ngã.]
- Tôi... Tôi xin lỗi...
Y cúi đầu càng sâu hơn. Y biết mình đang đòi hỏi vô lí. Với những gì đã xảy ra, y làm gì có tư cách để đòi cô yêu chiều mình chứ. Lý trí của y hiểu rõ điều này, thế nhưng cơ thể y... thì không.
- [Nhưng mà... Cũng không phải là không được.]
Louise ngay lập tức ngẩng đầu lên, tròn mắt ngạc nhiên. Cô nói vậy tức là...?
- [Có điều, vì ban nãy anh đã làm ta mất hứng rồi, nên nếu như anh muốn ta đến vậy, thì anh phải tìm lại được nó. Làm cho ta có hứng trở lại đi, biết đâu ta sẽ cho anh toại nguyện đó?]
- V-Vậy tôi phải làm gì...?
- [Những gì cần nói ta đã nói hết rồi. Anh chỉ có một cơ hội thôi. Nếu anh thành công, tự khắc anh sẽ được thưởng. Nếu không... thì tự lo lấy chính mình đi vậy, vì ta sẽ không động vào anh lần nào hết.]
Louise bối rối ra mặt trước điều kiện mà Mia đưa ra. Y tuyệt đối... tuyệt đối không thể để cho cô ấy rời đi được. Y có cảm giác rằng nếu như y không mau chóng làm điều gì đó, thì từ nay về sau, vị trí của y trong lòng cô ấy vĩnh viễn sẽ không còn như cũ được nữa.
Louise cắn môi.
- ... —n...
Tiếng lí nhí phát ra từ cổ họng Louise, nhỏ đến nỗi không thể nghe ra được cái gì ngoài một âm tiết đuôi duy nhất.
Không được. Nếu cứ với tình hình như thế này, y chắc chắn sẽ không làm được.
Vậy nên...
Louise bắt đầu chạm vào cơ thể mình lại lần nữa.
Y phải tự đẩy bản thân đi đến ranh giới giữa lý trí và bản năng. Y phải khiến chính mình đầu hàng trước cái tôi và quy phục dục vọng. Chỉ có như vậy... thì y mới làm cho cô quay đầu lại nhìn y được.
Louise lấp đầy tâm trí mình với đầy rẫy những hình ảnh của người con gái duy nhất mà y đã đem lòng yêu đến tận cùng tâm can. Y nhớ lại những phút mặn nồng cùng cô. Y nhớ lại từng ánh mắt, từng câu nói, từng nụ hôn, từng cái vuốt ve và dấu vết cô đã để lại trên tấm thân thuần khiết này và biến y trở thành một kẻ không thể sống mà thiếu đi âu yếm và nhục dục. Hai má y lại ửng đỏ lên, nhưng lần này không phải vì ngượng ngùng, mà là vì khí huyết sục sôi đã đốt cháy cơ thể y, nóng đến không tưởng. Bàn tay y mò mẫm vào những điểm mẫn cảm trên người và cảm nhận sự chuyển biến từ mềm nhũn sang cương cứng của chúng.
- Ha... Ah...
Đúng rồi. Thứ cảm giác nóng bỏng và sục sôi lan tràn khắp mặt, cổ, ngực, bụng, cùng đôi chân đang dần tê dại đi này. Y cần nhiều hơn nữa. Mồ hôi rịn ra trên trán, trước ngực và sau lưng y, vừa nóng mà cũng vừa lạnh. Năm ngón tay của y di chuyển từ đầu nhũ hoa hồng nụ xuống dưới hạ thân và lại cầm dương vật mình vào trong lòng bàn tay, so với ban nãy dường như còn sưng to hơn. Năm ngón tay bọc xung quanh vật cứng, ngón cái lại vuốt nhẹ qua phần đỉnh đầu trơn nhẵn và khoing ngừng rỉ dịch. Chàng trai khẽ rên lên một tiếng trước khi không còn kìm nén được nữa mà nhả ra chuỗi thanh âm mềm mại hoà cùng tiếng thở dốc và tiếng lục sục nhớp nháp theo một nhịp nhất định.
Đây là việc mà vốn từ rất lâu rồi y đã luôn tò mò. Từ khi còn là một thiên thần, đã có mấy khi những suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu y, nhưng đó lại là một việc mà y sẽ không bao giờ dám thực hiện, dù cơ thể mình có ham muốn nó đến đâu, và nghẹn uất đến nhường nào.
Louise không nghĩ rằng bản thân mình lại thèm khát nó đến thế.
Y không ngờ bản thân thực chất lại chẳng hề trong sáng như mình tưởng. Bởi vì lúc này đây, mặc dù tay chưa từng ngừng chuyển động trên cây thịt để tự thoả mãn chính mình, y vẫn không nhịn được mà suy nghĩ rằng: "Không đủ". Y cần nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Nghe theo bản năng mách bảo, tay y di chuyển xuống sâu hơn và chạm vào một điểm tròn tròn mềm mềm hơi lõm phía dưới.
- Hnng...!
Nơi này... Cô ấy lúc nào cũng sẽ đùa nghịch với chỗ này của y, trước khi đem vật ngoại cỡ của cô tiến vào bên trong y và khuấy đảo mọi ngóc ngách, làm cho y buông xuống mọi suy nghĩ và như trở thành một gã khờ bị che mắt bởi khoái cảm xác thịt.
- A—Ah...!
Ra đây chính là cảm giác ở bên trong mình sao?
Mềm mại, ẩm ướt, chật, gồ ghề. Nóng quá. Y đang tự co bóp lấy ngón tay của chính mình, như thể đang đòi hỏi nhiều hơn.
Nhiều hơn.
- Ah!! Hngh... Aah...
Hai ngón tay của Louise móc sâu vào trong hậu huyệt và ra sức đào bới xung quanh, một lúc sau thì mô phỏng theo chuyển động của giao hợp mà liên tục thậm thụt ra vào. Tiếng nước nhóp nhép do y tự tạo ra này mới thật dâm dục làm sao.
Sướng quá...! Cảm giác ở bên trong bị chà xát thế này thật sướng quá đi mất...!!!
Y không biết thủ dâm lại có thể sướng thế này. Y sẽ nghiện mất.
Nhưng mà ôi thôi, nhiêu đây vẫn không đủ. Vẫn còn thiếu cái gì đó. Y cần sự kích thích mãnh liệt hơn thế này. Từ khi nào mà y đã trở nên tham lam như vậy chứ?
- Hức...! Huhu... Mia... Ah! Tôi...!
Chính y hẳn là cũng biết mình có thể làm được một việc thiết thực hơn thay vì cứ khóc lóc thế này.
Không được rồi...
Nhịn không nổi nữa rồi...
Y cần cô. Ngay bây giờ.
Và y không thể chần chừ nữa.
- L— L*n của tôi nóng quá...! Xin em, Mia... Làm ơn... cho tôi con c*c của em...!!
- [Anh nói gì cơ, ta nghe chưa rõ?]
Louise vừa thọc rút ngón tay chỗ hậu huyệt mình vừa khổ sở đáp, giờ phút này dường như đã không còn quan tâm chuyện gì khác ngoài việc thành công quyến rũ được cô bằng vẻ dâm dục nhất của mình:
- Đút c*c của em vào trong lỗ l*n này của tôi đi mà...! Mau... Mau đến đây đ* tôi đi...!! Không có c*c của em... tôi sẽ chết mất...!!
Cứ như một kẻ đói ăn đã lâu không thể cưỡng lại bàn đồ ăn bày ra trước mắt mà sẵn sàng biến thành bộ dạng ti tiện nhất, mặc cho thân phận vốn từng cao quý tới đâu.
Chà. Đây đúng là một sự biến hoá ngoạn mục.
Louise sau đó đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ở ngay sau lưng mình. Thân y bị một lực đạo bế xốc lên, rồi hình như là kéo y ngồi xuống cái gì đó rất mềm. Xúc cảm này... giống như một cặp đùi. Y đang ngồi lên đùi của cô sao?
Và rồi, một vật vừa cứng vừa nóng bỗng chạm vào vùng giữa hai chân y, ở nơi đó mà cọ xát như thể đang thông báo cho y sự có mặt của nó, và rằng nó sắp sửa định làm gì.
- [Vì màn thể hiện vượt ngoài mong đợi, nên ta phải thưởng cho anh thật hậu hĩnh mới được. Nếu không... chắc có lẽ cái lỗ l*n này của anh cũng sẽ biết khóc mà đòi ăn c*c của ta mãi mất.]
Dứt lời, vật cứng kia liền dùng lực từ từ nới rộng lỗ sau của y và tiến sâu vào. Dù không thể nhìn thấy, nhưng Louise vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được xúc cảm, hình thù, và nhiệt độ quen thuộc của thứ không biết đã bao nhiêu lần làm loạn ở bên trong này đang chậm rãi xâm lấn lấy cơ thể mình và lấp đầy ổ bụng. Nóng ran.
Nhờ có chiếc gương, và nhờ có ai kia vẫn đang hoàn toàn trong trạng thái tàng hình, trong tầm nhìn phủ sương y vẫn có thể nhìn ra được hậu huyệt của mình đã bị làm cho biến dạng thành một cái lỗ có đường kính to bằng ba đốt ngón tay, không khó để có thể nhìn rõ được vách tường thịt đỏ hồng tận vào trong một khoảng, từng thớ cơ thịt đó lại nhịp nhàng co bóp một cách không thể nhiệt tình hơn. Louise kinh hãi há hốc miệng.
Quỷ thần ơi... Sao nó lại trông như thế này...!!!
- [Hửm? Anh nhìn thấy gì mà... chăm chú vậy? Ta nhìn với.]
- H- Hả?? Đ- Đâu có...! Tôi