The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 131


trước sau


⚠️ Cảnh báo ????: Chap này chứa dirty-talk play nặng + feminization, đạo mất nũ, đự loạn ngũ, siêu tục. Ai không ổn với văn tục vui lòng skip đoạn H chap này ???????? chỗ thân tình tui khuyên thật lòng.
_____








Rõ ràng là cô ấy không trực tiếp nhìn y, và y cũng không trực tiếp nhìn cô ấy, mà tất cả đều phải thông qua tấm gương lớn này, thế nhưng tại sao y lại cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác hưng phấn lạ thường như thế này chứ? Nhất là, mỗi khi y nhìn lên gương và bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của cô đang chĩa thẳng vào phản chiếu của y, sống lưng y không khỏi nhận vào một trận rùng mình.

Và cứ mỗi một lần y bị phân tâm bởi cái nhìn chòng chọc của cô, hoặc vì sắp sửa hết nhịn nổi được nữa, y sẽ bất giác dừng tay lại.

- Anh muốn kháng lệnh ta sao? Hay là anh không nhớ rõ hình phạt của mình là gì nhỉ?

Giọng nói lạnh lùng lại uy nghiêm của cô gái khiến y không tránh khỏi căng thẳng.

- K-Không phải vậy mà...! Tôi— Dĩ nhiên là tôi vẫn ghi nhớ lời của em...!

- Vậy thì nhắc lại xem. Thuật lại chính xác từng câu từng chữ ta đã ra lệnh cho anh đi.

Louise cắn cắn môi dưới, sau vài giây lưỡng lự, bờ môi hồng run rẩy mới chịu hé mở:

- ... "Anh lại ngồi trước tấm gương đó, vừa nhìn bản thân vừa... vừa th-... thủ dâm đi, và phải luôn tay, không được phép ngừng. Khi ta chưa cho phép anh xuất, thì anh không được xuất. Khi ta lệnh anh xuất, thì anh phải xuất, bằng bất cứ giá nào. Nếu thất bại thì tính lại từ đầu."...

- Đúng rồi. Nếu đã nhớ tốt như vậy, thì ta cũng trông đợi anh biểu hiện cho tốt đó.

- ...

Y xấu hổ chết mất. Y làm sao có thể tự mắt chứng kiến bộ dạng đắm chìm vào trong dục vọng của chính mình như vậy được chứ.

Đương nhiên, việc tự nhìn bản thân cũng không phải là lý do chính khiến cho y hồi hộp, mà là do y biết được mình đang bị một ánh mắt dõi theo liên tục. Ánh mắt của cô đang nhìn y tự an ủi chính mình. Nó khiến cho y... Thật kỳ lạ, tại sao khi y càng nhận thức rõ hơn việc mình đang bị nhìn, y lại càng thấy bứt rứt, với cảm giác nơi nào đó dưới hạ thân càng muốn nổ tung vậy.

Mặc dù xấu hổ muốn chết đi được, nhưng vì không thể làm trái lệnh cô, y vẫn tiếp tục chạm vào mình.

Thực ra thì, vốn y cũng không cần câu lệnh nào cả.

Ẩn sâu trong nơi tận cùng của tiềm thức, có lẽ y đã luôn mong được một lần làm qua chuyện này.

- Haa... Ah... Ha...!

Tay của y ướt nhẹp thứ dịch nhớp nháp đang chảy ra ồ ạt từ đỉnh tính khí, ma sát từ chuyển động tay lên xuống tạo nên nhiệt nóng bao phủ lấy cả một vùng nhạy cảm giữa hai chân và gửi từng đợt sóng khoái cảm đến từng sợi dây thần kinh trong cơ thể. Cặp mắt y mơ màng nhìn lên phản chiếu của cô, tay ở phía dưới không biết vì sao lại càng tăng tốc độ. Y muốn phóng thích, nhưng cô còn chưa nói cho phép y, nên dù thế nào y cũng phải nhịn xuống. Y làm ra vẻ mặt cầu cứu, rất uỷ khuất mà thút thít khóc, hi vọng cô sẽ mủi lòng mà cho phép y. Nhưng cô thuỷ chung vẫn lãnh đạm như vậy, không hề có một sự thay đổi nào trên nét mặt. Y thực sự sắp không được rồi...

Tận đến lúc y nghi mình sắp sửa bị nghẹn tới mức ngất đi, thì cô mới mở miệng:

- Anh có năm giây để bắn.

Louise chỉ chờ có thế. Y mừng rỡ gật đầu lia lịa, tốc độ sục tay đạt mức nhanh nhất có thể, cũng không quên mếu máo lên tiếng:

- Aah... Cảm ơn— Hức...! Cảm ơn em...! Ah—! Hnggh...!!!

Chỉ mất ba giây, tinh dịch nóng hổi, đặc sệt phọt ra khỏi cây thịt của y và phun vào tay trái y che chắn trên đỉnh đầu niệu đạo. Y thở dốc trong nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự ứ nghẹn sau một lúc lâu phải tự mình kiểm soát cơn cực khoái theo khống chế của cô.

Khi Louise nghĩ mọi tra tấn đến đây đã kết thúc, nhưng lúc y nhìn lên gương, cái ghế mà cô đã ngồi đột nhiên lại trống không.

Y nhanh chóng quét mắt khắp phòng, nhưng vẫn không tìm thấy cô ở đâu cả.

- ... Mia?

Cũng không có tiếng trả lời.

- Mia...? Em đâu rồi...?

Bỗng dưng lại bị bỏ mặc một mình một cõi trong bộ dạng khó nói này, Louise không khỏi thấy tâm tình trở nên sốt sắng, và một nỗi bất an lại bủa vây lấy y.

Y thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của cô. Cô thật sự cứ vậy mà biến mất ư?

Vừa lúc y sắp phát khóc vì tủi thân, thì trên cơ thể y lại giống như bị ai đó động chạm vào mà xuất hiện những vết tích nắn nhéo. Louise lấm lét nhìn vào gương. Không có ai khác trừ hình bóng phản chiếu của bản thân y.

- M-Mia...? Là em có đúng không..?

Y vẫn không nhận được hồi đáp, nhưng y có cảm giác đang có người áp sát sau lưng mình và đang sờ loạn lên da thịt của y, thi thoảng lại vuốt qua những điểm nhạy cảm như mang tai, gò má, cổ, vai, gáy, và ngực.

- Ah... Mia... Tôi không nhìn thấy em...!

- [Anh không cần nhìn thấy ta.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Giọng nói của cô phát ra ở kề bên tai y, ma mị và vang vảng, tựa như tiếng gọi của một u linh không có thực thể. Nếu như Louise không biết đó là Mia, hẳn y cũng phải bị một phen sợ chết khiếp.

- M-Mia...!

- [Nhìn thẳng vào gương.]

Y cảm nhận đầu ngón tay của cô bóp lấy cằm của y và xoay đầu y hướng thẳng về phía trước.

- V-Vâng...

Trong gương chỉ có chính mình... Đây... sao cứ như thể y thực sự đang tranh thủ "tự xử" nhân lúc cô không có mặt vậy...?

Hai điểm hồng phấn nộn ở trước ngực dù không được y sờ vào mà vẫn nhúc nhích, chốc chốc lại như bị nhéo mà nhô dài ra. Louise cố giấu đi tiếng nỉ non trong cổ họng, hai mắt không nhịn được mà dán vào nơi đang bị nắn nhéo trên ngực mình.

- [Sao vậy, Louise? Nhìn thấy đầu vú của mình tự nhảy nhót như vậy làm anh nứng sao?]

Y trợn mắt lên trong bối rối.

- Ơ...? Ư—Ah...! K-Không phải...

Phản xạ đầu tiên của y trước lời cáo buộc đâm trúng tim đen của Mia là chối bỏ, nhưng cô thì có vẻ không bị thuyết phục một chút nào. Louise xuýt xoa hít vào một hơi khi lực đạo nhéo bỗng nhiên lại trở nên mạnh hơn. Giọng điệu chất vấn của cô sau đó len lỏi vào trong tai y:

- ["Không phải"? Vú của anh bị nhéo đến sưng đỏ cả lên rồi. Là anh không thấy đau, hay là tại vì đau nên mới khiến con c*c của anh vừa bắn xong mà giờ lại cương lên nữa rồi kìa? Anh tính giải thích thế nào, hửm?]

- C-"Cặ—"...??! E-Em... sao lại dùng từ... lạ vậy...???

Louise giật thót trước cách dùng từ kỳ quái của cô gái. Tất nhiên, không phải là vì y không hiểu chúng, mà vì y chưa từng nghe thấy cô nói ra những từ ngữ kiểu như vậy trước đây. Y không biết nên phản ứng lại như thế nào cả...

- [Làm sao? Anh không biết cách nói tục à? Vậy cũng không sao, ta sẽ dạy anh.]

- K-Không...!! Ý tôi không phải thế—

Trước khi Louise có cơ hội để đính chính điều gì thì câu lệnh uy lực của cô đã tới chặn họng y:

- [Nào, lặp lại theo ta xem: "Em bóp vú tôi làm cho con c*c của tôi nứng quá".]

- H- Hả...???

Louise nghệt mặt ra như một tên đần. Y không thể tin được mình vừa mới nghe cái gì, cũng không thể tin được rằng cô đã lệnh cho y nói ra một thứ đáng xấu hổ như vậy.

Nhưng đó là lệnh của cô ấy...

- ...!

Y toan mở miệng, nhưng rồi mọi lời lẽ đều như bị mắc kẹt lại ở cửa họng, chỉ để lại một bờ môi tách mở run rẩy. Nhưng thiếu nữ tàng hình nào đó dĩ nhiên sẽ không dễ dàng gì mà để yên cho y giữ im lặng như vậy. Cô nghiêm giọng ra lệnh một lần nữa:

- [Nói.]

- Tôi... Tôi không làm được đâu...!

Mặt y lúc này đã không thể nào đỏ hơn. Vừa đỏ vừa nóng, nước mắt lưng tròng. Từ thuở sinh ra tới tận bây giờ, không một lần nào Louise thốt ra khỏi miệng nửa chữ tục tĩu, nói gì là nguyên một câu như vậy...?! Làm sao y có thể...!?

Nhưng Louise rất nhanh đã nhận ra, y vốn chẳng có quyền lựa chọn. Ngay sau khi y lắc đầu không chịu, mọi cái chạm ở trên cơ thể y đều ngừng lại và biến mất.

- Mi... a...?

Louise chới với sờ soạng xung quanh, hi vọng có thể chộp trúng được cô đang ở đâu đó gần đây thôi, thế nhưng y mãi chỉ vơ vào không khí. Y cũng phát hiện ra mình thậm chí còn không thể rời khỏi vị trí của mình. Louise không thể đứng lên và đi tìm cô. Không... Y ghét thế này.

- [Đây là cái giá phải trả khi anh cứ ra vẻ đoan chính với ta, Louise ạ. Thừa nhận đi, anh thực ra hư hỏng hơn anh nghĩ đấy.]

Tiếng của cô phát ra từ một phương hướng mà Louise không tài nào xác định được. Y chỉ đành đặt lại ánh mắt vào trong gương mà thôi.

- Không phải vậy đâu mà...!

- [Thế, anh nói ta nghe xem, tại sao anh lại muốn tìm ta đấy?]

- Tôi...

- [Anh làm sao? Nếu không có lí do gì thì ta đi đây.]

Louise hoảng hốt kêu lên:

- Vì tôi—... Vì tôi muốn... được em chạm vào...!

- [Hửm... Và tại sao anh lại muốn được ta chạm vào?]

Y cắn cắn môi dưới, ánh mắt hướng xuống đất, y không dám nhìn thẳng vào biểu cảm mất mặt của bản thân ở trong gương.

- ... Vì... tôi muốn... làm tình với em...

Cô gái ẩn nấp trong hư không bật cười ngay sau đó.

- [Ồ...? Anh cả gan muốn làm tình với ta trong khi chính mình còn đang bị phạt cơ à? Tham lam thật đó, quý ngài thiên thần sa ngã.]

- Tôi... Tôi xin lỗi...

Y cúi đầu càng sâu hơn. Y biết mình đang đòi hỏi vô lí. Với những gì đã xảy ra, y làm gì có tư cách để đòi cô yêu chiều mình chứ. Lý trí của y hiểu rõ điều này, thế nhưng cơ thể y... thì không.

- [Nhưng mà... Cũng không phải là không được.]

Louise ngay lập tức ngẩng đầu lên, tròn mắt ngạc nhiên. Cô nói vậy tức là...?

- [Có điều, vì ban nãy anh đã làm ta mất hứng rồi, nên nếu như anh muốn ta đến vậy, thì anh phải tìm lại được nó. Làm cho ta có hứng trở lại đi, biết đâu ta sẽ cho anh toại nguyện đó?]

- V-Vậy tôi phải làm gì...?

- [Những gì cần nói ta đã nói hết rồi. Anh chỉ có một cơ hội thôi. Nếu anh thành công, tự khắc anh sẽ được thưởng. Nếu không... thì tự lo lấy chính mình đi vậy, vì ta sẽ không động vào anh lần nào hết.]

Louise bối rối ra mặt trước điều kiện mà Mia đưa ra. Y tuyệt đối... tuyệt đối không thể để cho cô ấy rời đi được. Y có cảm giác rằng nếu như y không mau chóng làm điều gì đó, thì từ nay về sau, vị trí của y trong lòng cô ấy vĩnh viễn sẽ không còn như cũ được nữa.

Louise cắn môi.

- ... —n...

Tiếng lí nhí phát ra từ cổ họng Louise, nhỏ đến nỗi không thể nghe ra được cái gì ngoài một âm tiết đuôi duy nhất.

Không được. Nếu cứ với tình hình như thế này, y chắc chắn sẽ không làm được.

Vậy nên...

Louise bắt đầu chạm vào cơ thể mình lại lần nữa.

Y phải tự đẩy bản thân đi đến ranh giới giữa lý trí và bản năng. Y phải khiến chính mình đầu hàng trước cái tôi và quy phục dục vọng. Chỉ có như vậy... thì y mới làm cho cô quay đầu lại nhìn y được.

Louise lấp đầy tâm trí mình với đầy rẫy những hình ảnh của người con gái duy nhất mà y đã đem lòng yêu đến tận cùng tâm can. Y nhớ lại những phút mặn nồng cùng cô. Y nhớ lại từng ánh mắt, từng câu nói, từng nụ hôn, từng cái vuốt ve và dấu vết cô đã để lại trên tấm thân thuần khiết này và biến y trở thành một kẻ không thể sống mà thiếu đi âu yếm và nhục dục. Hai má y lại ửng đỏ lên, nhưng lần này không phải vì ngượng ngùng, mà là vì khí huyết sục sôi đã đốt cháy cơ thể y, nóng đến không tưởng. Bàn tay y mò mẫm vào những điểm mẫn cảm trên người và cảm nhận sự chuyển biến từ mềm nhũn sang cương cứng của chúng.

- Ha... Ah...

Đúng rồi. Thứ cảm giác nóng bỏng và sục sôi lan tràn khắp mặt, cổ, ngực, bụng, cùng đôi chân đang dần tê dại đi này. Y cần nhiều hơn nữa. Mồ hôi rịn ra trên trán, trước ngực và sau lưng y, vừa nóng mà cũng vừa lạnh. Năm ngón tay của y di chuyển từ đầu nhũ hoa hồng nụ xuống dưới hạ thân và lại cầm dương vật mình vào trong lòng bàn tay, so với ban nãy dường như còn sưng to hơn. Năm ngón tay bọc xung quanh vật cứng, ngón cái lại vuốt nhẹ qua phần đỉnh đầu trơn nhẵn và khoing ngừng rỉ dịch. Chàng trai khẽ rên lên một tiếng trước khi không còn kìm nén được nữa mà nhả ra chuỗi thanh âm mềm mại hoà cùng tiếng thở dốc và tiếng lục sục nhớp nháp theo một nhịp nhất định.

Đây là việc mà vốn từ rất lâu rồi y đã luôn tò mò. Từ khi còn là một thiên thần, đã có mấy khi những suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu y, nhưng đó lại là một việc mà y sẽ không bao giờ dám thực hiện, dù cơ thể mình có ham muốn nó đến đâu, và nghẹn uất đến nhường nào.

Louise không nghĩ rằng bản thân mình lại thèm khát nó đến thế.

Y không ngờ bản thân thực chất lại chẳng hề trong sáng như mình tưởng. Bởi vì lúc này đây, mặc dù tay chưa từng ngừng chuyển động trên cây thịt để tự thoả mãn chính mình, y vẫn không nhịn được mà suy nghĩ rằng: "Không đủ". Y cần nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Nghe theo bản năng mách bảo, tay y di chuyển xuống sâu hơn và chạm vào một điểm tròn tròn mềm mềm hơi lõm phía dưới.

- Hnng...!

Nơi này... Cô ấy lúc nào cũng sẽ đùa nghịch với chỗ này của y, trước khi đem vật ngoại cỡ của cô tiến vào bên trong y và khuấy đảo mọi ngóc ngách, làm cho y buông xuống mọi suy nghĩ và như trở thành một gã khờ bị che mắt bởi khoái cảm xác thịt.

- A—Ah...!

Ra đây chính là cảm giác ở bên trong mình sao?

Mềm mại, ẩm ướt, chật, gồ ghề. Nóng quá. Y đang tự co bóp lấy ngón tay của chính mình, như thể đang đòi hỏi nhiều hơn.

Nhiều hơn.

- Ah!! Hngh... Aah...

Hai ngón tay của Louise móc sâu vào trong hậu huyệt và ra sức đào bới xung quanh, một lúc sau thì mô phỏng theo chuyển động của giao hợp mà liên tục thậm thụt ra vào. Tiếng nước nhóp nhép do y tự tạo ra này mới thật dâm dục làm sao.

Sướng quá...! Cảm giác ở bên trong bị chà xát thế này thật sướng quá đi mất...!!!

Y không biết thủ dâm lại có thể sướng thế này. Y sẽ nghiện mất.

Nhưng mà ôi thôi, nhiêu đây vẫn không đủ. Vẫn còn thiếu cái gì đó. Y cần sự kích thích mãnh liệt hơn thế này. Từ khi nào mà y đã trở nên tham lam như vậy chứ?

- Hức...! Huhu... Mia... Ah! Tôi...!


Chính y hẳn là cũng biết mình có thể làm được một việc thiết thực hơn thay vì cứ khóc lóc thế này.

Không được rồi...

Nhịn không nổi nữa rồi...

Y cần cô. Ngay bây giờ.

Và y không thể chần chừ nữa.

- L— L*n của tôi nóng quá...! Xin em, Mia... Làm ơn... cho tôi con c*c của em...!!

- [Anh nói gì cơ, ta nghe chưa rõ?]

Louise vừa thọc rút ngón tay chỗ hậu huyệt mình vừa khổ sở đáp, giờ phút này dường như đã không còn quan tâm chuyện gì khác ngoài việc thành công quyến rũ được cô bằng vẻ dâm dục nhất của mình:

- Đút c*c của em vào trong lỗ l*n này của tôi đi mà...! Mau... Mau đến đây đ* tôi đi...!! Không có c*c của em... tôi sẽ chết mất...!!

Cứ như một kẻ đói ăn đã lâu không thể cưỡng lại bàn đồ ăn bày ra trước mắt mà sẵn sàng biến thành bộ dạng ti tiện nhất, mặc cho thân phận vốn từng cao quý tới đâu.

Chà. Đây đúng là một sự biến hoá ngoạn mục.

Louise sau đó đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ở ngay sau lưng mình. Thân y bị một lực đạo bế xốc lên, rồi hình như là kéo y ngồi xuống cái gì đó rất mềm. Xúc cảm này... giống như một cặp đùi. Y đang ngồi lên đùi của cô sao?

Và rồi, một vật vừa cứng vừa nóng bỗng chạm vào vùng giữa hai chân y, ở nơi đó mà cọ xát như thể đang thông báo cho y sự có mặt của nó, và rằng nó sắp sửa định làm gì.

- [Vì màn thể hiện vượt ngoài mong đợi, nên ta phải thưởng cho anh thật hậu hĩnh mới được. Nếu không... chắc có lẽ cái lỗ l*n này của anh cũng sẽ biết khóc mà đòi ăn c*c của ta mãi mất.]

Dứt lời, vật cứng kia liền dùng lực từ từ nới rộng lỗ sau của y và tiến sâu vào. Dù không thể nhìn thấy, nhưng Louise vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được xúc cảm, hình thù, và nhiệt độ quen thuộc của thứ không biết đã bao nhiêu lần làm loạn ở bên trong này đang chậm rãi xâm lấn lấy cơ thể mình và lấp đầy ổ bụng. Nóng ran.

Nhờ có chiếc gương, và nhờ có ai kia vẫn đang hoàn toàn trong trạng thái tàng hình, trong tầm nhìn phủ sương y vẫn có thể nhìn ra được hậu huyệt của mình đã bị làm cho biến dạng thành một cái lỗ có đường kính to bằng ba đốt ngón tay, không khó để có thể nhìn rõ được vách tường thịt đỏ hồng tận vào trong một khoảng, từng thớ cơ thịt đó lại nhịp nhàng co bóp một cách không thể nhiệt tình hơn. Louise kinh hãi há hốc miệng.

Quỷ thần ơi... Sao nó lại trông như thế này...!!!

- [Hửm? Anh nhìn thấy gì mà... chăm chú vậy? Ta nhìn với.]

- H- Hả?? Đ- Đâu có...! Tôi

đâu có nhìn gì...!

Louise nghĩ mình đã ngượng đến mức có đào cả trăm cái hố sâu xuống chục tấc đất thì cũng chẳng có cái nào đủ sâu và đủ kín để chôn vùi được y cùng nỗi xấu hổ vượt ra ngoài tầm vũ trụ và xuyên qua mọi dải ngân hà này nữa.

- [Ồ, vậy sao. Thế thì đúng lúc quá, vì có một cảnh tượng mà ta rất muốn cho anh xem đó.]

Cằm của Louise bị bóp nhẹ, sau đó đầu y không tự chủ mà xoay thẳng về phía trước mặt.

- [Xem này. Ở trong gương kia lại có một chàng trai đang phơi bày mọi thứ trên người một cách đáng xấu hổ đó. Ta tự hỏi không biết là ai thế nhỉ. Là ai mà có thể... dâm đến vậy. Dâm điên.]

- Ha... Haa... Hừ...!

Đáng ghét!

Louise thầm tức tối trong lòng vì y chẳng thể cãi cô được một lời.

Cô nói đúng quá, cãi thế quái nào được? Đây đúng là hình ảnh dâm dục nhất mà y từng chứng kiến qua. Hơn nữa, nhân vật chính còn không phải ai khác ngoài y.

Bên tai y bỗng vang vảng tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ, kéo theo một tràng cười sảng khoái ngay sau đó. Louise mím môi uỷ khuất. Ừm, Mia hẳn là thấy chuyện này buồn cười lắm. Đến y cũng muốn cười rồi. Cười nhạo trên nỗi nhục của bản thân đó.

Sau một lúc, cuối cùng thì cô gái cũng đã nguôi bớt, trong khi đó thì Louise đang phải gắng gượng chịu đựng cảm giác cay cú vì bị trêu chọc và cả việc có một vật nào đó đang nghênh ngang chèn ép trong ổ bụng của y nhưng lại chưa hề làm ra động tĩnh gì. Cứ đà này, y sẽ phải tự thân vận động mất thôi.

Nếu cô đã muốn chơi nhây đến vậy, thì việc y trả đũa cũng không có gì sai, nhỉ.

- [A— Ah! Louise, anh...!?]

Trước giọng nói không giấu được sự bất ngờ của cô cùng với tiếng rên bật thốt, y không khỏi cảm thấy vớt vát được một chút mặt mũi của bản thân.

- [Ha... haha... Ái chà... Xem ra có người đang mất kiên nhẫn rồi. Co bóp mạnh như vậy, anh là đang nhắc nhở ta chớ quên phần thưởng của anh đấy à?]

- ... Lẽ nào...

Louise đột nhiên gác ngược tay qua nơi y đoán là cổ của cô và ngoảnh mặt ra đằng sau, cho rằng cô cũng đang nhìn vào mặt của mình, ánh mắt nhu mì lại như có mị lực dụ hoặc liếc chớp một cái, chất giọng thoát ra khỏi môi cũng lả lướt lạ thường:

- Lẽ nào em không muốn hưởng thụ tôi sao? Dù tôi đã năn nỉ em như vậy? Em cũng biết rõ hơn ai hết mà...

Y dùng tay sờ nắn qua đầu cô để xác định vị trí ngũ quan của cô, đến khi tìm ra được đâu là tai cô, y hơi rướn cổ, bạc môi ghé sát vào vành tai tàng hình mà thì thầm:

- L*n của tôi... chơi sướng lắm đó...
6

Louise tự hỏi cô ấy lúc này đang làm ra vẻ mặt gì. Nhưng y đoán là nó trông thú vị lắm. Ôi, giá mà y có thể nhìn thấy cô.

Dù không cách nào biết được Mia phản ứng như thế nào với lời lẽ vừa rồi của Louise qua biểu cảm trên mặt cô, nhưng cũng không thành vấn đề, vì hành động của cô đã tiết lộ cho y tất cả.

- Ối— Aah!!! Ah! Đ- Đột ngột thúc mạnh như vậy...!! Không được...!!! Hnngh! Ah!! Nhanh... nhanh quá...!!

Louise không biết phải đối phó với sự mãnh liệt này như thế nào, nên nhất thời cảm thấy sốc và choáng váng khi cô nhấc y lên cao một cách dễ như bỡn, khớp gối y mắc lên cánh tay cô, hai chân bị banh rộng ra, những vùng tư mật cứ vậy mà hoàn toàn bị phơi bày và phản chiếu lên gương rõ mồn một. Y không khỏi dán mắt vào hậu huyệt giãn nở của mình ở ttong gương và mường tượng ra hình thù dương vật của cô nếu như thuật tàng hình này được dỡ bỏ.

Tới tận lúc này rồi nhưng y vẫn cảm thấy tất cả chuyện này đều thật là hoang đường.

Mia trước giờ vẫn thường đối xử với Louise một cách mềm mỏng và dịu dàng, tựa như y là một tạo vật bằng gốm sứ dễ vỡ, tựa như y vẫn còn là một thứ gì đó trong trắng và thuần khiết. Ngay cả khi cả hai làm tình, không biết là hữu ý hay vô tình mà cô luôn nhẹ nhàng với y, giống như sợ rằng khuynh hướng điên rồ và thô bạo của cô sẽ làm y vỡ vụn mất.

Louise hiểu được vẻ cường bạo của cô hôm nay cũng chỉ bắt nguồn từ cơn giận vô đối mà Mia dành cho hành động của y mà thôi.

Nhưng cô không biết, rằng thực ra y vẫn luôn giấu đi một nỗi bất mãn nho nhỏ:

Y ước gì cô sẽ không cần phải nâng niu y như vậy.

Vì thực ra...

Phải. Em nói đúng.

Louise đành phải thừa nhận, y hư hỏng hơn vẻ bề ngoài nhiều. Còn lí do nào khác để giải thích cho cơn đói tình dục này của y đây? Còn lí lẽ nào để biện hộ cho ham muốn thầm kín bị cô chơi đến hỏng này của y nữa đâu cơ chứ.

- ["Không được"? Vậy dừng lại thôi—]

- Không được!!!

Louise đột nhiên la lên, chặn ngang Mia khỏi việc hoàn thành câu nói. Cô nhướng mày, trong giọng nói để lộ ra chút không vừa ý như gặp phải phiền toái.

- [Không được thế này, cũng không được thế kia, vậy rốt cuộc là cái gì mới được hả?]

- ...

Hai vai y không khỏi giật nảy lên trong một nỗi lo sợ vô hình.

- [... Có vẻ như anh vẫn chưa hối lỗi đủ nhỉ? Cái giá cho sự không thành thật phải trả đắt thế nào, anh cũng biết rồi đấy...]

- ... Không...

Y sợ.

- ... Không được ngừng...! Dù tôi có kêu la thế nào, cũng xin em, đừng ngừng lại...

Rằng, một khi đã bước qua giới hạn này, y sẽ không thể quay đầu được nữa.

Bàn tay vô hình vuốt qua nơi gò má ửng đỏ như hơ lửa của y rồi chầm chậm lướt dọc xuống, giữ lấy cằm y giữa hai đầu ngón tay và nhẹ kéo y quay sang.

- [Hừ, thật to gan... Nể mặt anh, ta sẽ chấp thuận yêu cầu này. Dù rằng anh có thể yên tâm là ta sẽ không để anh chết vì sướng, nhưng tuyệt đối không có chuyện được đòi hỏi một việc ngu ngốc như vậy lần sau đâu.]

Khi Louise còn đang mắc kẹt trong hoang mang thì y nhận ra mình đã bị kéo vào một nụ hôn.

- Ưm— Hm...!

Dĩ nhiên, Louise không còn muốn gì hơn ngoài việc nhận được một chiếc hôn chứa đựng tâm tình mãnh liệt từ người yêu, nhưng hiện tại... y không mong mình được hôn bởi một thực thể vô hình. Louise cố giãy ra khỏi môi lưỡi của cô khi có cơ hội và tranh thủ nài nỉ:

- Tôi muốn nhìn thấy em...! Tôi biết mình đang bị phạt... Nhưng xin thứ lỗi cho tôi, vì đến cả dáng vẻ trừng phạt tôi của em, tôi cũng không muốn bỏ lỡ chút nào...

- [...]

Nói đến thế mà vẫn không thấy đối phương có phản ứng gì, y không tránh khỏi cảm thấy chạnh lòng và mất mát. Louise cúi mặt xuống, nén vào trong một tiếng thở dài thất thiểu. Đành thôi vậy, ai bảo người y yêu lại là một cô gái lòng dạ cứng rắn hơn cả kim cương chứ.

Có điều, bản thân y lại không nhận thức được.

- Thật tham lam.

Louise kinh ngạc ngước lên, chỉ thấy thân ảnh của cô gái mà y luôn mong mỏi đã hiện lên và rơi vào tầm mắt mình.

- Mia...! Cuối cùng cũng có thể thấy được em rồi...!

Y ôm chầm lấy cô bằng một vòng tay siết chặt, như thể sợ rằng cô sẽ lại một lần nữa biến mất.

Mia hướng cặp mắt xanh âm trầm nhìn xuống bả vai trắng nhẵn của Louise, trên mặt lại không thể hiện ra ngoài cảm xúc gì.

Là do anh ta học được từ đâu đó, hay là do anh ta vốn có tố chất bẩm sinh?

Dù là cái nào đi nữa, thì mị lực của Louise không phải đùa. Có lẽ ngay cả chính người đàn ông này cũng không nhận thức được bản thân mình đang càng ngày càng trở thành một yêu nghiệt đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mặt khác, Louise đang tham luyến mà hít vào bụng một hơi đầy mùi hương trong trẻo lại ngọt ngào của người thương.

Louise vốn tưởng bản thân đã quen với việc độc lai độc vãng, âm thầm chịu đựng một mình, thế nhưng bây giờ ngay cả việc không nhìn thấy được cô trong tầm mắt cũng đã đủ doạ y sợ chết khiếp.

Y không dám tưởng tượng đến một ngày sự tồn tại của cô bị xoá bỏ triệt để.

... Không. Cô không thể bị xoá bỏ. Thế giới đã chứng minh điều đó.

Chắc do số mệnh này cũng đồng tình với y nên mới khiến cho cả thế giới phải sụp đổ theo vết tích huỷ diệt của cô ấy, rồi lại tiếp tục tái sinh chỉ để đón cô ấy chào đời.

Y không ngại việc bị huỷ diệt dưới bàn tay của cô. Y cũng không ngại việc phải lặp đi lặp lại một dòng thời gian này. Thế nhưng đối với cô ấy thì không. Vận mệnh của cô ấy đã định một ngày nào đó cô sẽ nhận về toàn bộ ký ức của những vòng lặp trước, và rồi rơi vào thống khổ vô hạn, rồi lại ép chính mình đi vào con đường huỷ diệt.

Louise không thể để cho cô phải trải qua tất cả những chuyện này thêm một lần nào nữa. Y nhất định sẽ làm mọi cách để thay đổi tương lai—

- A!!?

Mia nhả ra khỏi bả vai của y, nơi có lưu lại một vết cắn tròn trịa bằng hàm răng đều tăm tắp, còn có vương chút nước bọt nhớp dính.

- Ta sẽ không hỏi lí do đằng sau vẻ sốt ruột đó của anh. Đổi lại, ta không muốn thấy nó xuất hiện lần nữa. Đây không phải là lời thỉnh cầu đâu.

Mà là một lời cảnh cáo. Louise nhẩm trong đầu. Miệng nói không hỏi, nhưng hẳn là cô đã nhìn thấu được y đang lo nghĩ chuyện gì rồi.

- ... Vậy thì...

Louise hôn cô, trước khi dứt còn cắn nhẹ vào môi dưới của thiếu nữ.

- Em sẽ làm cho tôi mất trí chứ, công chúa của tôi?

Mia không đáp lại y, thay vào đó, cô xoay Louise quay ngược lại, xô y nhoài tới trước gương, rồi trực tiếp từ phía sau thúc mạnh côn thịt vào sâu bên trong y. Phần vì cú tấn công quá bất ngờ, phần vì mọi điểm mẫn cảm trong vách tràng đều bị cọ qua, Louise chỉ kịp khạc ra một tiếng trước khi bị một đợt sóng khoái cảm đánh đổ mọi sức lực ở chân mình, hai đường tinh dịch bắn vọt lên gương. Y chới với vịn vào hai bên thành gương, nhưng khi còn chưa định thần được sau cơn cực khoái thì hậu huyệt lại bị thọc rút điên cuồng. Vành tai của y bị gặm nhắm đến không còn phân biệt được màu đỏ bừng này là đến từ nhiệt nóng của chính mình hay là từ vết cắn nữa.

- Vịn cho chắc vào, không là đổ gương đó.

- Ah! Ahh...! Hnghah...! Nnhhg!!

Cô thúc y tới mức y dần bị đẩy áp sát vào tấm gương. Dương vật của y vốn lắc lư nãy giờ như một cục thịt dư thừa lúc này lại bị chèn ép giữa bụng y, cùng với hai đầu vú hồng nụ gắt gao tiếp xúc mặt gương lạnh như băng, khiến y không nhịn được mà rùng mình một trận. Dịch nhờn trong suốt ứa ra miệng niệu đạo theo chuyển động mà phết lên gương một mảng lớn, cùng với vết tinh dịch ban nãy trộn lẫn làm ướt cả bụng và ngực y, nhớp dính vô cùng.

- A— Ah!! C- Cả đằng trước... lẫn đằng sau... đều sướng quá...!!! Ahngh! Haa...! Ah!!

- Hnng...! A...! Hah...!

Giọng cô cũng không khỏi gằn lên khi ra vào y như thế. Màng nhĩ y rung lên theo từng hơi thở của cô rót vào tai, khiến cho y đã hưng phấn lại càng thêm hưng phấn. Hơn cả việc chính mình được thống khoái, y càng thích khi cô cũng nhận được khoái cảm bởi vì mình.

- Mia...! Em... có thấy sướng không...? Ha ah...!

- Ừm... Đúng như anh nói— Ugh...! Cái l*n này chơi phê thật đấy...!

Dứt lời, cô cũng lên đỉnh mà xuất tinh vào trong y.

- V— Ah! Vậy thì... tô- tốt quá...! Ah...! N- Nữa...!

- "Nữa"? Thế cầu xin ta đi. Ta thấy anh rất biết cách đó.

Mia không vì bản thân mới xuất mà dừng lại. Cô tiếp tục thúc đẩy, mỗi cú dập vào mông Louise đều mạnh mẽ, dứt khoát, tiếng thịt va chạm kêu rất to, đem tinh dịch cô trôi vào tận nơi sâu nhất của y, luật động không lưu tình cũng khiến cho một bên mặt y bị ép đè lên gương. Cô còn không quên tranh thủ chòng ghẹo Louise thêm một phen. Cô muốn xem thử liệu y có còn biết được trời trăng gì nữa hay không.

- Hà— Hàm ang...! Gụ chôi nhữa khi...! Ngụ chôi... Ngụ nhôi hằng khon khặc khủa em...!* Nnghah! Ohngh...!!! Hê— Hếc nhấc... Chếc mấchngh~!!!

- ........

Chà.

Mất trí thật luôn rồi.


(*Vui lòng tự phiên dịch, tác giả không biết gì hết ????...)

.

.

.

Tiếng kêu xuýt xoa của một người con trai nằm bẹp dí trên giường cứ chốc chốc lại vang lên mỗi khi cố lật người. Toàn thân y ê ẩm không thể tả, dường như mỗi cái giơ chân nhấc tay đều khiến y phải giật mình bật thốt.

- Biết đau rồi à? Từ giờ chừa rồi?

- Nếu bảo chừa thì cũng không hẳn... Hì hì... Dù sao thì chịu đau một chút mà sướng thì— Ai ai ai ui da...!!

Thiếu nữ nằm cạnh y bỗng chống người dậy, sau đó bất chợt ấn vào thớ cơ nhức nhối vì "lao lực" quá độ của chàng trai, khiến y la oai oái kêu đau, mắt hồng rơm rớm nước. Không ngờ xuất thân võ tướng như y cũng có ngày này. Lâm trăm trận trên chiến trường còn chẳng bằng lâm một trận trên giường là thế này sao...

- Louise.

- Ừm?

- Lu.

- Tôi nghe đây Mia.

- Sẽ không có lần sau đâu đấy.

- ... Ừm. Sẽ không có lần sau đâu.

- Thề trên danh nghĩa khế ước máu đi.

- ... Vẫn là bị em bắt thóp rồi.

- Thề.

- Được rồi được rồi, tôi thề, tôi thề mà.

Trước khi lại bị cô nhéo một phát đau điếng, y vội giơ tay lên đầu hàng.

- Lấy khế ước máu với khế chủ Mia Feralaviere ra làm chứng, khế nô Louise Chevelderiche xin thề từ giờ trở đi sẽ không tự làm tổn hại đến thân thể mình bằng bất cứ phương thức nào. Nếu khế nô làm trái lời thề thì sẽ nhận trừng phạt tương tự như hình phạt đơn phương giải trừ khế ước.

Lời thề vừa rời khỏi môi, ấn ký khế ước của Louise và Mia đều sáng lên và bỏng rát trong một khoảnh khắc. Ấn ký chủ sau đó chìm xuống dưới da của Mia, trong khi ấn ký nô lại trở về như một hình xăm vô hại.

- Như thế này là được rồi chứ, Mia?

- ... Hừ!

Mia xoay người đối lưng vào mặt y.

Louise chỉ biết cười trừ.

Lại dỗi, không thèm nói chuyện với y nữa rồi.

Nhưng cô cũng không từ chối cái ôm từ phía sau lưng của Louise.





A/N: 1h43, 22/9/2023

Mỗi lần viết một chương H là một lần tui cảm thấy mình ngu hẳn đi một bậc. Tui không nghĩ được gì nữa.

Hẹn gặp chính cung ở chap sau.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện