Tiếng nước vỗ vào nhau tạo nên những tiếng rì rào như sóng biển, vang vọng khắp phòng tắm. Thân hình một chàng trai cao gầy đứng lên từ trong bể ướt đẫm những giọt nước, chúng như lưu luyến vẻ đẹp vô thực của chàng mà đọng lại trên làn da trắng sứ như những sương mai lấp lánh phủ lên tán lá xanh mơn mởn, để rồi róc rách rơi xuống và hoà lại vào bể nguồn.
Chàng trai đi cách xa khỏi bể tắm một vài sải chân, sau đó, một luồng gió phát ra hào quang màu lục nhạt nổi lên xung quanh cậu, chỉ trong chốc lát đã hong khô cơ thể mà chẳng cần dùng tới khăn lau. Cậu rời khỏi phòng tắm và đến bên tủ đồ trong phòng thay đồ ở ngay bên ngoài, cẩn thận chọn cho mình một bộ quần áo lịch lãm và trang nhã mà mặc lên. Trước khi đi tới chiếc gương đứng để đánh giá vẻ ngoài của bản thân và sửa sang lại mái tóc vàng óng như tơ tằm vàng dưới nắng sớm, cậu cũng không quên quyết định một mùi nước hoa cho ngày hôm nay.
Hệt như một vị hoàng tử bước thẳng ra từ trong một câu chuyện kỳ ảo— Không. Với một nửa dòng máu hoàng tộc mà cậu sở hữu, cậu đích thực là một hoàng tử.
Mỗi ngày, dường như cậu đều sửa soạn bản thân đến độ có thể coi là quá mức như vậy, hơn cả những thói quen bình thường của cậu. Cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần cậu nghĩ rằng mình nên đi tắm lại một lần nữa rồi lại ăn diện thật xinh đẹp một lần nữa, chỉ vì cậu cảm thấy có chút không hài lòng với bộ dạng của mình.
Chỉ vì, Evan mong muốn được đón tiếp một người nào đó với trạng thái tốt nhất của bản thân. Lỡ cô ấy đến gặp cậu bất cứ lúc nào thì sao, ai biết được? Cậu cũng chẳng còn là nam nhân duy nhất của cô nữa mà, nên phải tạo ra ưu thế cạnh tranh chứ.
Với cả tấn chuyện động trời đã xảy ra, Evan và Mia đã thống nhất cho nhau một khoảng thời gian riêng tư để tái thiết lập tâm trạng và sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cũng như là tập trung xử lí những công việc riêng của cả hai. Cậu cũng đã được khôi phục lại tước vị. Vì vậy, cậu không gặp cô cũng khá lâu rồi. Một tháng? Một tháng hai tuần? Cậu cũng chẳng rõ. Chỉ có một thứ cậu biết: Cứ mỗi một ngày kết thúc và bắt đầu, cậu càng thấy nhớ cô hơn. Có điều, nỗi nhớ đó được cất giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong thâm tâm, và chỉ vô thức tràn ra ngoài mỗi một lần cậu thấy mình cần phải đi tắm cho thơm tho sạch sẽ.
Dù sao thì, ai cũng bận rộn với công việc của mình cả. Mia không còn là một đứa trẻ hay là một nữ sinh trung học tinh nghịch ngổ ngáo ham chơi nữa, và Evan thì lại càng không, khi vai diễn học sinh của cậu đã kết thúc tự bao giờ. Ai cũng đều là những người lớn trưởng thành với ti tỉ những thứ phải lo toan, nhất là khi bọn họ đều có những thân phận đặc biệt như thế này. Căn bản là, trò chơi yêu đương chích bông hay mặn nồng, bất kể là cái nào, đối với Evan mà nói thì đều nghe thật xa xỉ.
Ấy vậy, cậu vẫn không thể kìm lòng mình mà phát hiện ra bản thân cứ chốc chốc lại nhìn về phía cửa phòng mãi, mong chờ rằng sẽ có ai đó mở nó ra mà không cần phải lên tiếng xin phép.
Cậu cũng không thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài, hay với người nào khác. Thứ nhất, vì điều đó chẳng khác gì là hiện thân của hai chữ phiền toái. Thứ hai, vì cậu luôn ngửi thấy mùi của cô ở trên người bọn họ, và cậu không có lý do gì để tiếp tục tạo cơ hội cho bản thân lên cơn ghen tuông. Và vì thế, Evan chọn sống biệt lập với thế giới bên ngoài, và chỉ màng đến việc của chính mình mà thôi. Chỉ mỗi việc của chính mình cũng đã đủ khiến cho cậu bận rộn đến tối tăm cả mặt mũi, nói gì là thời gian để ý những chuyện dư thừa. Nhưng dù sao thì điều đó cũng tốt cho cậu cả mà thôi.
Trong phòng chỉ được chiếu rọi một cách mờ mờ ảo ảo bằng ánh trăng bàng bạc, bởi lẽ Evan không bao giờ tự thắp sáng phòng mình. Cậu ngồi vào bàn làm việc và tiến hành xử lí những báo cáo và thư từ ở trên bàn. Cậu bắt đầu với một tập báo cáo từ thuộc hạ mình nộp lên, trong đó có những ghi chép về tình hình của các lĩnh vực khác nhau dưới quyền phụ trách của cậu, ngoài ra còn đặc biệt có cả ghi chép sơ bộ về cuộc sống sinh hoạt của Mia.
Nghe nói cô ấy đã thuận lợi tốt nghiệp. Việc Mia tốt nghiệp với số điểm tối đa cũng không phải là một sự việc được làm rầm rộ cho cả học viện biết đến, thoả theo yêu cầu của cô ấy. Nói đúng hơn là, cô ấy chọn rời khỏi học viện trong lặng lẽ, trái ngược hoàn toàn với hồi cô lần đầu xuất hiện ở học viện. Có thể nói, nếu có người biết về giai thoại của Mia, bọn họ đại loại sẽ có ấn tượng rằng "cô ta là một kẻ siêu lập dị, lúc đến thì quẩy đục cả một vũng nước, lúc đi thì như cá lặn mất tăm hơi" chăng? Evan cười khì trước hành tung của cô nàng. Xem ra cậu thật sự không cần lo lắng về tư cách làm đế vương của cô rồi. Những sự khoa trương chỉ nên diễn ra ở cung điện, và thân phận của cô ở ma giới cũng nên được bảo mật, càng ít người biết càng tốt. Nhưng lỡ chăng có quá nhiều người phát hiện ra, thì tới lúc đó, vai trò của cậu sẽ được phát huy. Thuật thôi miên tẩy não đối với cậu cũng không phải là chuyện khó gì.
Trong lúc cô đang bận chuẩn bị sẵn sàng cho những dự định lớn sắp tới, thì bổn phận của một công tước là thay cô chăm sóc những con dân mà cô quan tâm. Trước kia, tất cả những gì cậu làm là thực hiện vai trò của một lãnh chúa, của một nhiếp chính, vô tri vô giác quản lý vương quốc vào trong một khuôn khổ chấp nhận được. Nhưng là một vị vua thực thụ, Mia muốn nhiều hơn thế. Cô muốn cứu lấy những vùng đất gần như là hết cứu nổi, và hi vọng thu hẹp chênh lệch giàu nghèo giữa các tầng lớp. Khó quá thì ít nhất sau này sẽ không còn ai phải đói khổ trong lãnh thổ của cô, thậm chí là kể cả những cá thể ở nhân giới cũng sẽ được bảo vệ.
Bởi vì những lý tưởng lớn lao đó mà cô đã vấp phải rất nhiều sự phản đối đến từ các thế lực quý tộc, ngay cả khi ai cũng biết rằng quyền lực tuyệt đối vẫn nằm trong tay cô, những lời càm ràm chẳng qua cũng chỉ để thoả mãn cái tôi cao ngạo. Họ cho rằng như thế là hoang đường hão huyền, là không phù hợp quy củ, là suy nghĩ non nớt của một đứa con gái vẫn còn nhìn đời qua một lớp kính màu hồng.
Mặc dù thế, Mia về bản chất là một người mềm lòng, cô sẽ để cho mọi người tự do giữ ý kiến cá nhân. Việc sử dụng quyền năng để ép buộc tất cả phải theo ý mình không phải là phong cách của cô, mà cô sẽ cẩn thận dùng lí lẽ để thuyết phục những kẻ chống đối như một giải pháp hoà bình và lâu dài.
Dĩ nhiên, Evan thì khác. Cậu chưa từng bỏ qua bất cứ một kẻ nào dám chống lại cô. Những sự cố bất trắc bọn chúng gặp phải sau đó... Cậu sẽ không nói là do một tay cậu gây ra đâu.
Những nghĩa vụ mà Evan luôn cho rằng chúng buồn chán và tẻ nhạt, giờ đây dù việc đến tay so với lúc trước càng nhiều, nhưng chúng lại khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn khi làm, vì điều đó có nghĩa là cậu đang có ích với cô, vì việc phân ưu cùng cô là một loại hạnh phúc của cậu. Cậu đã có được mục đích sống của mình. Quan trọng hơn tất thảy, đó chính là, những chuyện không vui ấy đã qua rồi. Giờ đây, cả cô và cậu đều đang sống trong một dòng thời gian chưa từng tồn tại.
Liệu với chỉ bấy nhiêu đây cơ sở, cậu có được phép nhen nhóm hi vọng về một tương lai đẹp như mơ ấy không?
"Evan onii-san, còn anh thì sao? Anh đã tìm lại được nụ cười của mình chưa? Em sẽ chờ hồi âm của anh!"
Đặt bút xuống và niêm phong lại bức thư còn nồng mùi mực bằng con dấu và sáp đỏ, cậu đăm chiêu nhìn nó một lần cuối, trước khi dùng ma thuật truyền tống nó đến một địa chỉ hòm thư ở nhân giới.
Phải. Evan đang cảm thấy khá là mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Đôi mắt màu xanh như viên ngọc lục bảo ánh chiều tà lại lia về phía cánh cửa không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày.
Hay là lại đi tắm nhỉ.
Đúng lúc Evan vừa chống bàn đứng dậy thì cậu bỗng khựng lại giữa chừng.
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
Cửa phòng bất chợt mở toang, phát ra một tiếng "sầm" to tướng. Người đang đứng ngay bên ngoài cửa la toáng lên và nhảy lùi ra đằng sau.
- Ối mẹ ơi!! G-Giật hết cả mình...! Evan! Đừng có mà hù em như vậy chứ?! Thiệt tình...!
Cô gái trong bộ váy ngủ vỗ vỗ ngực và thở phì phò để trấn tĩnh lại sau cú hú hồn hú vía. Vốn là ban nãy đã đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị mở cửa ra rồi, thế mà cô còn chưa kịp vặn thì cửa lại đột ngột mở ầm một cái, ngay cả cô cũng không khỏi nhảy dựng hết lên.
- ...
- Sao thế? Anh cứ đứng đực ra đấy, bộ có chuyện gì à?
Mia tròn mắt nhìn người ở trước mặt không làm gì cả ngoài việc đứng trơ ra đó, gương mặt tuấn mĩ lại chẳng hiện lên bất kì cảm xúc gì cả, bèn lên tiếng hỏi han. Nhưng cậu cứ như là một cỗ máy bị chập mạch mà không phản hồi lại. Cô hơi nhíu mày, cảm thấy người con trai này hôm nay có chút kỳ lạ:
- Này, em đang hỏi anh đấy, Eva—
- Anh bắt cóc em có được không?
- Hả?
- Hả?
- ...
- ...
Một sự im lặng kỳ quặc bao trùm lấy cả hai.
Evan đưa tay lên che miệng sau khi nhận ra mình vừa buột miệng nói nhảm cái gì.
- Ờ... Ừm... Coi như chưa nghe thấy anh nói gì đi nhé...
Bây giờ đến lượt Mia trố mắt ra nhìn bộ dạng đỏ mặt lúng túng của Evan. Khoé miệng cô giật giật, dường như rất muốn nâng lên, nhưng liền bị cô hắng giọng kìm xuống.
- Pfft— Khụ, về chuyện đó...
Mia nhướng mày, khoanh hai tay trước ngực, rồi lại nhắm mắt hất cằm, chính là bày ra một vẻ mặt kiêu ngạo mà đáp trả:
- Vì công chúa ta đây là người rộng lượng nên sẽ không nhỏ mọn đến mức không cho nhà ngươi một cơ hội để bắt cóc ta đâu. Còn không mau cảm tạ ta đi?
Mia đã đợi tới ngày lại có thể giở giọng chọc chó từ rất lâu rồi. Cô ti hí mở một con mắt ra để quan sát phản ứng của Evan, khoé môi nhoẻn lên đắc ý. Nhưng mà...
Ủa?
... nó lạ lắm. Phản ứng của cậu ta thế mà lại không như cô dự đoán.
- ... Nếu công chúa điện hạ đã nói vậy thì, thần đây cũng xin phép không từ chối.
- Ơ— Á á á!!!
Trước khi kịp hiểu ra được chuyện gì thì Mia đã thấy chính mình bị cắp lên bế vào phòng rồi. Chuyển động đột ngột làm cô theo phản xạ chới với ôm chặt cổ Evan trong khi được đỡ mông bởi cánh tay phải của cậu. Cả hai chân, cụ thể là cặp đùi