- T-tiểu thư...? Là cô ấy có phải không...?
- Đúng là không lầm được! Là tiểu thư! Tiểu thư quay về rồi! Mau, mau chuẩn bị để tiếp đón tiểu thư!
Mấy cô hầu gái đang đi đi lại lại ở bên trong nhà tự dưng thấy nhóm người gác cổng hớt hải chạy vào thì cũng luống cuống theo như thể đang chuẩn bị sắp có tận thế tới nơi. Duy chỉ có một thiếu nữ với mái tóc màu trắng trong bộ đồng phục hầu gái là ngơ ngơ ngác ngác, cây chổi trong tay vẫn như cũ, quét quét lên mặt sàn nhà.
Một nữ hầu khác trông già dặn hơn khi chạy ngang qua cô liền hốt hoảng thúc giục:
- Sao cô lại còn đứng đó!? Mau ra ngoài đứng nghênh đón đi!
- N-nghênh đón ạ? Có ai tới đây sao ạ?
- Trời ơi! Cô là người mới đúng không? Chẳng trách...Là tiểu thư! Chủ nhân của toà dinh thự này đó! Cô ấy chuyển đi được 1 năm rưỡi rồi, bây giờ lại đột ngột trở về, làm chúng ta trở tay không kịp!
- Tiểu thư...cô ấy như thế nào...mà mọi người trông có vẻ sợ sệt vậy ạ...?
- Ai nha...Cô có điều không biết, nhưng các lão bà, người hầu lâu năm ở đây, ai cũng đều gọi cô ấy là "đại ma nữ", tính tình cổ quái, vô cùng đáng sợ— thôi chết rồi, chạy nhanh ra ngoài đó đi, may ra còn kịp!
Cô hầu lớn tuổi hơn đang thì thầm to nhỏ với cô hầu mới thì chợt bụm miệng, vẻ mặt tái nhợt, sau đó chộp lấy cánh tay của cô hầu mới chạy về phía có một dàn gia nhân đang đứng xếp hàng nghiêm chỉnh trước cửa.
Tiếng gót giày nện lên mặt đất càng ngày càng vang to hơn. Nhịp chân đó bước đi cũng thật khoan thai, bình thản. Lúc này cả thế giới cứ như ngừng xoay, thời gian tựa hồ đã ngưng đọng, và chỉ có người con gái ấy là đang di chuyển. Hơi thở cao quý toả ra từ trên người cô gái đó, đối với không gian luôn tối tăm như nơi đây thì chẳng khác gì một vùng đất khô cằn bỗng nhận được trận mưa lớn, sáng bừng cả một mảng trời.
Thiếu nữ kiều diễm ấy có mái tóc đen tuyền xoã dài bồng bềnh, vài điểm lại loé sáng lên tựa như các vì tinh tú giữa bầu trời đêm. Dung mạo xuất thần với đôi mắt màu xanh hệt như hai viên đá sapphire, khiến người khác hận không thể lấy đi đôi mắt ấy để đúc khắc ra những món đồ trang sức đắt giá. Cặp mày liễu mảnh mai hơi nhướng lên làm nổi bật vầng trán cao thông thái và sang trọng. Đôi mi dày lại cong vút, khiến cho đôi ngọc sapphire dường như thêm sáng và to hơn. Chiếc mũi nhỏ nhắn cùng với đôi môi tựa như quả cherry đỏ mọng nước, kết hợp với tổng thể gương mặt và nước da trắng như tuyết mùa đông đã tạo nên một vẻ đẹp thật kiêu sa, ma mị và lãnh khốc của thiếu nữ. So với trước đây, rõ ràng cô đã có một chút gì đó trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn, khí chất hơn rất nhiều.
- Nghênh đón tiểu thư đã trở về!
Toàn thể gia nhân đều đồng thanh hô lên, cúi gập người thành một góc 90 độ.
Thiếu nữ đảo mắt hết một vòng xung quanh, rồi lướt thật nhanh qua tất cả các gia nhân, cho tới khi ánh mắt cô dừng lại trên người nữ hầu mới.
- Cô ta là mới được tuyển sao?
Chỉ đơn giản là cất lên một câu, giọng nói thanh thoát ấy vừa giống như là tấm lụa đào mềm mại trơn tuột trên da thịt, vừa giống như làn gió lạnh buốt đột ngột thổi qua khiến vạn vật run rẩy, tông giọng không quá cao cũng không quá trầm, dường như chính là thần thái của một bậc vương giả, từng cái giơ chân nhấc tay cũng đều là cao quý.
- Vâng ạ. Tiểu thư không hài lòng hay là...?
Một nữ hầu liền nhanh nhảu đáp thay cho cô gái đó, đầu vẫn cúi thấp, tay chắp ngang hông trông rất trịnh trọng.
- Không có gì. Nghênh đón thế đủ rồi, mọi người trở về làm việc đi.
Vị tiểu thư nhắm mắt, khoé môi hơi nâng lên, chính là một lời chào đáp lại bọn họ.
- Hôm nay thiếu gia không đi cùng tiểu thư ạ?
Một người hầu khe khẽ lên tiếng. Thiếu nữ nhìn sang, chỉ thấy trên mặt người này đã lưu lại vài vết chân chim nơi khoé mắt, đầu cũng đã lấm tấm vài sợi tóc bạc trắng. Người này là một trong những gia nhân trông giữ nơi đây từ lúc cô mới chỉ là một đứa bé.
- Là ta đã về một mình. Ta cũng chỉ có ý định ở đây vài ngày, sẽ sớm rời khỏi. Vậy nên mọi người không cần phải ầm ĩ. Những nơi không động đến, ta cũng không để tâm đâu.
Nói rồi, thiếu nữ tiêu sái rời đi, chính xác là trở về phòng của mình.
Cho đến khi tiếng giày không còn vang lên nữa, đám gia nhân mới dám hít thở lại bình thường. Khi mọi người tính tản đi thì người hầu lớn tuổi khi nãy nói chuyện với thiếu nữ bỗng dưng vỗ tay hai cái, khiến cho mọi hành động của đám người hầu phải dừng lại.
- Trong thời gian tiểu thư ở đây, tuyệt đối không được để lộ chuyện tiểu thư đã về, chúng ta vẫn hành xử như khi chủ nhân vắng nhà như bao lâu nay là được. Những nơi còn bừa bộn hãy mau chóng quét dọn thật sạch sẽ. Mọi người lập tức quay về làm việc đi.
Đoàn gia nhân nghe phân phó xong liền nhanh chóng đi làm việc. Nữ hầu mới trông giống như là vẫn chưa nắm bắt được tình hình, mới vớ đại một hầu gái ở gần đó hỏi chuyện:
- Tôi thấy tiểu thư có vẻ rất thoải mái mà, tại sao bà ấy lại biến nó thành nghiêm trọng thế?
- Cô không biết đấy thôi, chứ trong đám gia nhân chúng ta thì chỉ có những người đã ở đây lâu năm là mới có thể tiếp thu được ngụ ý thật sự của tiểu thư. Tiểu thư nói dễ nghe là vậy, nhưng thực sự lại không phải đâu, vì thế nên mới nói là cổ quái đó. Tốt hơn hết là cứ nghe theo trưởng bối nếu như muốn toàn mạng!
Cô hầu gái mới nghe giải thích xong, trong đầu liền hình thành những suy nghĩ bất an và nghi hoặc. Có khi nào, vị tiểu thư bí ẩn đó sẽ để ý đến người mới đến là cô mà dày vò không?
Đột nhiên, tiếng gót giày từ trên lầu lại vang lên, vọng xuống dưới sảnh. Ai cũng biết được vị tiểu thư ấy đang xuống đây, vì thế mà tự giác đứng yên tại vị trí, tuỳ thời đều sẽ có thể nhận lệnh.
Thiếu nữ bước xuống cầu thang, tay trái vịn vào tay cầu thang, những ngón tay lướt theo từng bước chân càng lúc càng thấp dần. Thiếu nữ bỗng dừng lại khi còn chưa đi hết cầu thang, bởi vì cặp mắt sắc sảo của cô đã sớm phóng về một nơi nhất định. Nơi của cô hầu gái mới đang đứng.
- Ngươi, người mới, theo ta.
Không đợi cho cô gái kia kịp phản ứng, thiếu nữ đã quay lưng trở lên lầu.
- V-vâng!
Cô gái bị gọi lại bất thình lình như vậy, nhất thời không biết xử lí thế nào với cây chổi trong tay, liền đẩy chổi qua cho một gia nhân khác đứng bên cạnh, rồi chạy vội theo bóng lưng đang xa dần kia.
Cả cơ thể của cô gái cứ như là xi măng, ban đầu nhão như bột, về sau lại cứng như đá. Cô thậm chí còn không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, kể cả hơi thở cũng bất giác ngưng lại từ lúc nào chẳng hay. Bản thân cô cao hơn thiếu nữ đó cả một cái đầu, nhưng so về khí thế, vị tiểu thư trông nhỏ người nhưng lại mang đầy khí tức âm trầm tựa như một con báo đen, trong phút chốc liền có thể ngoạm lấy một con mồi ngẫu nhiên nào đó.
Người hầu gái theo chân thiếu nữ một cách vô thức, cho đến khi bước vào một căn phòng nào đó, cô mới bừng tỉnh và ngó ngang xung quanh.
- T-tiểu thư, ng-người cho gọi tôi có ch-chuyện gì ạ?
Không khí âm lãnh trong căn phòng khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, lồng ngực như bị thứ gì đó chèn ép lại, khó thở vô cùng. Tựa như bị nhốt trong một hầm ngục tối tăm, dù có gào thét kêu cứu cỡ nào cũng chẳng ai nghe, hoặc là nghe nhưng chẳng dám bước chân vào.
Cô gái cảm thấy có phải mình đã quá nóng vội rồi không. Nếu biết trước nơi này đáng sợ như vậy, chẳng thà cô đã không chấp nhận cái bọc vải đó...
- Là ai khiến ngươi tới đây?
Vị tiểu thư sau một hồi lâu quan sát từ đầu tới cuối cơ thể của cô gái, cuối cùng cũng lên tiếng. Nữ hầu giống như là bị nói trúng điểm bí mật nào đó, trong lúc vô tình hai vai đã giật nảy lên. Cô cúi gầm mặt xuống đất, hai bàn tay đan vào nhau để trước ngực như muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng mà gần như quấn lấy nhau như cây liễu.
- T-tôi đã cầu xin được vào đây làm...
- Không đúng.
- Chỉ, chỉ có như vậy! Tiểu thư rốt cuộc là tại sao lại nghi ngờ tôi chứ?!
- Câm miệng! Đã không thành thật lại ra vẻ thành khẩn. Trước khi ta phải khâu lại cái miệng đó của ngươi, liệu hồn mà khai ra đi.
Thiếu nữ tóc đen quát lớn một tiếng đầy uy lực, sau đó lại hạ giọng xuống, buông ra một lời đe doạ một cách thản nhiên như thể chỉ đơn giản là nói một câu "trời hôm nay thật đẹp" trong lúc chính mình ngồi xuống một chiếc ghế sofa, hai chân vắt chéo, tay chống lên tay ghế, làm chỗ dựa cho chiếc cằm của cô. Đó là một dáng vẻ lười biếng, dù vậy, vẫn thật khiến cho người ta kinh sợ.
- T-tiểu thư bớt giận! Tôi sẽ khai! Tôi vốn là ăn mày, bỗng nhiên hôm nọ lại có người cho tôi một bọc tiền, bảo tôi đến đây xin việc làm. Tôi chỉ nghe theo và tới đây làm việc, ngoài ra không còn biết gì nữa! Đây là tất cả, xin tiểu thư tha mạng...!
Cô gái tóc trắng kinh hãi đến xanh cả mặt khi bị lời nói kia của thiếu nữ doạ sợ, ngay lập tức cúi gập người, thành thật khai báo.
Trông thấy bộ dạng ngây ngốc chẳng khác gì một con nai tơ lạc mẹ, dường như không phải là đang nói dối nữa.
- ...Kiểm tra sau gáy ngươi. Nếu thấy có vật gì, ngươi cũng nên chết rồi.
Nghe tới câu này, cô gái mới chợt phát giác ra, hình như trên cổ cô có tồn tại một vật gì đó, bởi vì quá nhẹ nên không dễ nhận ra. Mấy ngón tay của cô run lẩy bẩy, tê dại, chậm rãi sờ lên cổ mình. Số phận của cô...sẽ được quyết định bằng cách này.
- Aaa!!!
Thật sự...là có vật gì đó ở sau gáy cô...
- Tiểu thư...! Đừng, đừng giết tôi...-!!!!??
Hai tiếng lạch cạch của kim loại vang lên. Cô hầu gái đang lắp bắp cầu tha mạng bỗng im bặt, không dám ngước lên nhìn tiểu thư, và bởi vì không thấy được thứ mà tiểu thư đang cầm trong tay, âm thanh này đối với cô còn thập phần đáng sợ hơn.
Hiện tại, người hầu gái vẫn còn đứng nguyên tại vị trí ban đầu, trước cửa phòng, hầu như chưa hề dịch chuyển một li. Mà tiểu thư chính là đang ngồi trên cái ghế đặt ở góc phòng, phía tay trái của cô người hầu.
Âm thanh kim loại vừa nãy, không còn nghi ngờ, chính là tiếng chốt súng đã được mở. Cô không dám nhìn, nhưng thần kinh căng cứng của cô vẫn có thể cảm nhận được nòng súng lạnh lẽo đang chĩa thẳng vào thái dương cô. Chỉ cần một cái bóp cò, thứ nằm bên trong họng súng sẽ phóng ra với vận tốc âm thanh, và rồi nó sẽ chọc thủng lớp thịt ở ngoài, làm vỡ hộp sọ của cô, đi xuyên qua bộ não mềm nhũn của cô, rồi lại vỡ hộp sọ, lại xé nát thịt, cuối cùng thì lăn long lóc trên sàn nhà, vẽ lên đó một đường thẳng bằng máu.
Đó chính là kết cục của cô.
Giá như cô chấp nhận tiếp tục làm một khất cái lang thang ngoài đường, giá như cô không vì một chút tiền bạc mà dấn thân vào nơi địa ngục trần gian này.
Rốt cuộc, cô đã phấn đấu sống sót để làm gì cơ chứ? Cô chết rồi, cũng đâu phải sẽ có ai đó khóc thương cho cô? Sống mà bị người đời khinh ghét, sỉ vả, bị đối xử chẳng khác gì một thứ rác rưởi dơ bẩn trên vỉa hè, vậy thì tiếp tục sống để làm chi?
Lần này, chính là chúa trời đã muốn hoá kiếp cho cô. Ngài sẽ chấm dứt khổ đau này của cô, và để cô trở về với vòng tay bao dung của ngài.
Cô gái, tuy rằng sợ đến sắp không thể đứng vững được nữa, nhưng cô nhắm mắt lại một cách không do dự, giống như đã trở thành một thực thể bất bại, không còn bất cứ thứ gì có thể dày vò cô nữa.
Kẻ đã chấp nhận cái chết, chính là kẻ thù đáng gờm nhất trong giao tranh. Vì họ đã không còn gì để mất nữa. Toàn lực của họ đều sẽ cống hiến vì mục đích cuối cùng, bớt đi phần bảo vệ cho bản thân.
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang, tựa hồ có thể xuyên thủng tầng mây, chim chóc bay tán loạn, gió nổi lên một tầng sóng.
Người hầu gái cảm thấy kinh ngạc, hoá ra cái chết lại chẳng đau đớn gì cả. Cô chỉ cảm thấy cả người nhẹ hẫng đi, tựa như trên thân thể đã thiếu mất một đoạn.
Vị tiểu thư vẫn toạ trên ghế, khoé môi nâng lên cười mỉm, vì cô đang chứng kiến một cảnh tượng khá thú vị.
Sau khi trải qua một loại cảm giác lâng lâng, cuối cùng vẫn là phát hiện ra một chỗ không đúng. Nếu đây là cái chết, và cô chỉ là một cái hồn, vậy tất cả đều cũng quá là thật đi. Cô vẫn có cảm giác mình đang đứng trên mặt đất, lồng ngực vẫn còn đang phập phồng theo từng hơi thở cơ mà. Cô còn nghĩ mình sẽ được lên thiên đường, nhưng đến cùng vẫn là đang ở nơi cũ.
- Sống hay chết, đều là tuỳ cô.
Giọng nói băng lãnh pha chút châm chọc của vị tiểu thư bí ẩn đó vẫn theo cô tới lúc cô đã chết sao? Thật bi thảm làm sao, đến lúc chết mà vẫn không được buông tha.
Khoan đã.
Rốt cuộc, cô đã chết hay còn sống?
Vị tiểu thư nhịn không nổi, vô tình phát ra tiếng cười khùng khục giữ trong cổ họng.
Người hầu gái, rõ rảng là vẫn còn đứng sừng sững ở đó, nào đã chết như cô ta nghĩ đâu.
- Ngươi a, không nghĩ tới lại có thể đáng yêu đến như vậy.
Vị tiểu thư rời khỏi chỗ ngồi, thả bước tiến lại gần cô hầu gái.
Khi khoảng cách của thiếu nữ và cô hầu gái thu hẹp lại, vừa vặn cho hơi thở của tiểu thư phà vào cổ của cô gái, vị tiểu thư nhẹ nhàng cầm một lọn tóc màu trắng vốn từng dài bây giờ lại chỉ ngắn đến mang tai mà mân mê trên đầu ngón tay. Phía sau gáy của cô là vết tích còn sót lại của một loại thiết bị theo dõi, lúc này đã bị phá nát. Ở trên bức tường đối diện, bởi vì không có cơ thể người cản trở, viên đạn bạc đã cắm thẳng lên đó, tạo thành một cái lỗ cháy xém, đen thui.
Vị tiểu thư gác cánh tay phải của mình lên vai cô hầu gái, tay trái rất không an phận, lướt từ phía trên bộ ngực phẳng lì, chậm rãi di chuyển xuống bụng.
- Con gái mà có thể phẳng tới mức độ này...
Bàn tay của cô tiếp tục lấn xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi dưới vùng bụng, hạ thân của cô hầu gái.
- ...chỗ này, lại có chút độn lên...Ngực và nơi này của ngươi đổi vị trí cho nhau à?
Vị tiểu thư ghé sát môi vào tai của cô hầu gái mà thầm thì những lời xấu hổ, khiến cho vành tai của cô trở nên đỏ lựng.
- Hay là vốn dĩ...ngươi chẳng phải là giống cái?
- T-tiểu thư...! Xin đừng...động vào nơi đó...
- Lại còn mặc lên đồng phục hầu gái...ngươi biến thái thế này sao?
- Không...không phải...! Tôi trông giống con gái nên họ đã...không nghe tôi giải thích mà đưa bộ này cho tôi luôn...
Người hầu gái nhưng hoá ra chẳng phải là gái này vội vã thanh minh, bảo vệ sự trong sạch cho bản thân mình, nhưng vẫn là cực kì ngượng ngùng, xấu hổ khi bị nữ nhân kiều diễm trêu đùa.
- Thế về sau nên cho ngươi làm gì, nếu như ngươi không phải là hầu gái?
Vừa nói, cô vừa lôi kéo hắn ta ra ghế sofa dài. Cô thuần thục cởi bỏ từng lớp áo trên người hắn, cho tới khi trên người hắn trần trụi, không còn một mảnh vải che thân.
- Người đang làm gì vậy?! Tiểu thư hãy dừng lại đi...!
Hắn ban đầu còn cố gắng phản kháng, nhưng khi vừa chạm mắt cô, hắn lại ngoan ngoãn để cô tiếp tục việc của mình. Chính là, cô có một loại uy nghiêm khiến cho người khác phải thuần phục, như một nữ vương.
Nữ nhân kiều mị thế nhưng lại không đùa giỡn với thân thể hắn, mà chỉ nhìn một lượt đầu đuôi, sau đó liền lấy một tấm chăn quấn quanh người hắn.
- Ngươi, cư nhiên lại là yêu thú tuyết lang*. Tại sao lại ở trên mảnh đất này?
Đến cô cũng