A/N: Dạo này Yami có hơi lú nên đã để nhầm xưng hô của Mia với Selina. Tuy không biết quan hệ giữa Selina với mẹ mình là gì, nhưng từ nhỏ Mia đã gọi Selina là cô. Xin lỗi mọi người vì sai sót này nha <3
************
- Đ-đây là...
Con chó trắng trông giống loài Husky, mặc dù rất đẹp, thế nhưng vẫn không thể qua ải mĩ nam, ở đây chính là Evan. Hắn to xác như vậy, nhưng là vẫn bị Evan nắm cổ xách lên tựa như một cọng lông, sau đó tống hắn vào một nơi nào đó vô cùng ẩm ướt.
Hơi nước bay luẩn quẩn mịt mờ cả một căn phòng, bám vào đám lông trắng muốt của hắn khiến hắn chẳng mấy chốc trở nên nhỏ con bởi vì lông ướt đều đã xẹp xuống hết rồi.
Thực khó chịu. Hắn muốn bỏ chạy khỏi bàn tay xấu xa của người này. Hắn muốn được Mia vỗ về cơ.
- Không ai nói cho ngươi biết rằng ngươi rất hôi thối sao? Còn không mau đi tắm?
Evan xoay người đóng cửa nhà tắm lại, rồi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay nổi lên những đường gân tựa như dây điện có thể giật chết bất cứ người nào trông thấy nó.
Tắm ư? Alex tròn mắt dẹt. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn còn chưa biết tắm là cái gì. Đừng nói với hắn là sẽ có liên quan tới nước, hắn ghét nhất là những lần bị dính nước mưa và hắn không thể tìm ra được nơi nào để trú đó.
Nhưng mà, người ta thường có câu, "ghét của nào trời trao của nấy".
- Gì cơ? Đường đường là băng sơn tuyết lang trong truyền thuyết mà lại sợ tắm á? Đúng là trò cười của thiên hạ mà.
Trông thấy bộ dạng sợ sệt, chần chừ, cái đuôi cụp hẳn xuống của Alex, Evan không nhịn được mà chế giễu. Thật sự, đúng là phá hỏng hình tượng oai hùng của tuyết lang trong sách sử mà.
- N-ngươi đừng có mà chọc ta! Băng cái gì đó sơn, cả nhà ngươi mới là băng sơn! Bộ thấy nhà quê mới lên thì ngươi có quyền khinh thường chắc?!
- Mặc kệ ngươi, thân phận của bản thân mà còn chối cãi thì chả biết sau này ngươi sẽ làm được cái tích sự gì. Chẳng hiểu sao Mia lại xem trọng ngươi.
Alex bất chợt gầm gừ dữ tợn, hàm răng sắc bén của hắn lộ ra ngoài, rồi làm một tư thế chuẩn bị vồ lên người Evan. Hắn không thể để cho tên này làm càn hơn được nữa! Không được phép đem hắn ra làm trò tiêu khiển! Nhất là, không được phép gọi tên chủ nhân của hắn!
Tiếc rằng, mọi nỗ lực ra oai của Alex, khi rơi vào mắt của Evan, nhìn kiểu gì cũng chỉ đơn giản là một con husky đang lên cơn ngáo đá, chứ nào có phải lang sói gì đâu.
- Gầm gừ cái *beep*. Xuống đi!
Dứt lời, Evan không hề cần thêm một giây nào để suy nghĩ, liền một cước đạp Alex xuống dưới hồ tắm.
- Ẳng! *tủm*
Hôm ấy, hoạ mi không còn hót nữa.
***********
Mia là một cu gái siêu cấp mặt dày, điều đó khỏi phải hỏi thêm nữa, vì thế mà cô đã có thể tuỳ tiện lụm một con chó hoang, đem về lại quăng cho thằng bạn nuôi dùm, còn chính mình thì lại thoải mái đi ra ngoài chơi đùa.
Cô không phải là loại nữ chính thánh thiện trong sáng ân cần tốt bụng hay gì đó, vì vậy hành động của cô như thế cũng là điều dễ hiểu. Lẽ ra, ông trời nên để cô làm kiếp nữ phụ phản diện, may ra mới có thể hợp với tính tình của cô.
Tuy nhiên, tạo nghiệp thì sẽ có ngày bị nghiệp quật sấp mặt cho coi.
Có một điều thật lạ, chính là Mia tuy đã tới thế giới này được 1 năm rồi, thế mà cô vẫn chưa bao giờ đi dạo phố một lần. Mỗi ngày của cô đều chỉ thẳng một mạch từ nhà tới trường, từ trường về nhà. Cô chẳng có lấy một cơ hội để khám phá ma giới nữa.
Ở ma giới, cư dân không sử dụng công nghệ hiện đại như nhân giới, bởi vì đa phần họ đều phụ thuộc vào ma thuật và các thế lực siêu nhiên khác để hỗ trợ đời sống.
Mia cảm thấy rất thần kì, vì mọi thứ ở nơi đây đều thật cổ kính, hệt như một đất nước phương Tây thời cổ đại. Có chợ búa bày hàng ở hai bên đường, tiếng người rao bán vang khắp mọi ngõ ngách. Có rất nhiều chủng tộc khác nhau đi đi lại lại ngược xuôi. Và rồi có những quảng trường rộng rãi với một cái đài phun nước và nền đất lát gạch vàng, thi thoảng lại có một ban nhạc và mọi người đều vui vẻ khiêu vũ ở đó.
Ma giới, cư nhiên lại là một nơi xô bồ tấp nập và nhộn nhịp như vậy, nào có đáng sợ và tối tăm như con người vẫn hay tưởng tượng.
Mia có cảm giác mình giống như một nhân vật chính trọng sinh vào thế giới khác trong một cuốn light novel vậy.
Lúc này, Mia đã thôi chơi cái trò hoá trang thành một bộ dạng ma chê quỷ hờn rồi, vì vậy, hẳn là cô đã trở thành một tiêu điểm nổi bật khiến người người phải ngoái đầu lại nhìn ngắm.
Ở cô, người ta có thể thấy được một nét đẹp thật cuốn hút. Cô tựa hồ mỏng manh và trong sáng như một thiếu nữ đơn thuần, chỉ hận không thể ôm vào lòng mà bảo vệ, chở che. Mặt khác, cô lại toát ra một loại khí tức thần bí, cao cao tại thượng, hệt như một nữ thần được dân chúng sùng bái. Đến cùng, đâu mới là vẻ đẹp thật sự của cô?
Chợt nhận ra có quá nhiều ánh mắt đang tập trung lên mình, Mia hơi nhíu mi. Cô nhanh chóng chạy lại một cái sạp ven đường, mua một chiếc áo choàng màu xanh đen rồi khoác lên người. Chiếc mũ rộng phủ lên đầu cô, giúp cô che khuất đi mái tóc và một phần dung mạo của mình. Nhưng dường như vẫn chưa đủ, cô lại mua thêm một tấm mạng che mặt và đeo lên. Lúc này, chỉ còn chừa lại cặp mắt màu xanh biếc, lấp lánh như ngọc quý mà thôi.
Tuy vẫn còn một đôi mị nhãn, nhưng chiếc áo choàng cũng đã giúp giảm đi một phần chú ý của người qua đường lên Mia.
Cô thầm than trong lòng. Đẹp quá cũng là một cái tội đó. Người ta cũng thường hay nói, "hồng nhan bạc phận". Hi vọng rằng điều đó sẽ không được áp dụng lên cuộc đời của cô.
Thôi, đừng nên nói trước điều gì, có khi lại vạ miệng.
Đang thảnh thơi tham quan thiên hạ thì Mia bỗng nghe thấy một vài thanh âm hỗn loạn từ một nơi xa xa vọng lại. Bản tính tò mò lúc này lại trỗi dậy, và cô đã dò theo âm vang đó mà tìm ra ngọn nguồn.
- Cướp! Cướp a...!!
Ồ? Ở ma giới mà cũng có chuyện cướp của giữa ban ngày ban mặt ư?
Mia lấy làm lạ, nhưng cuối cùng cô vẫn phóng mắt về hướng của một bóng người đang chạy trốn ở phía trước. Trông bộ dáng thì có vẻ không phải là tộc vampire. Hơi lùn, tai nhọn, quần áo hơi cũ kĩ và rách đôi chỗ.
Quỷ lùn!
Quỷ lùn nổi tiếng ranh ma, chạy nhanh chẳng khác gì loài thỏ. Bởi vì cộng đồng không nhiều, chủ yếu sống riêng lẻ, nghèo thì lang thang khắp chốn, cộng thêm vẻ ngoài xấu xí, nên phần lớn quỷ lùn đều lớn lên rất xấu tính.
Người bị cướp là một bà lão thuộc tộc nhân thú. Nhân thú khác với yêu thú, chính là kể từ lúc sinh ra đã có hình hài hao hao giống con người, nhưng là vẫn có tai, đuôi và lông bọc da như đặc trưng của loài thú đó.
Lão bà là rùa, vì thế trên cái lưng gù của bà là một cái mai màu xanh lục, dày cộm và trông rất nặng nề. Hai mắt của bà híp lại, vết chân chim in đậm trên khoé mắt. Bước chân của bà lão run rẩy, chậm chạp, tay cố gắng với về phía trước giống như là đang cố gắng bắt lại tên cướp vậy.
Trùng hợp lúc này xung quanh đều là những phụ nhân yếu ớt, họ chỉ biết quan ngại nhìn theo tên cướp mà không thể làm gì để giúp đỡ cụ rùa.
Cảm thấy tên cướp rất nhanh nhẹn, nhưng vẫn là chưa có đi xa, Mia liền thủ thế và lập tức phóng người chạy về phía trước, khoảng cách giữa cô và tên cướp càng lúc càng thu hẹp dần.
Tên quỷ lùn cảm giác được phía sau có người đuổi theo mình, liền tăng tốc lên. Tuy nhiên, người ở phía sau cũng không hề kém cạnh, tiếp tục đuổi sát nút hắn.
Hắn thấy tình hình bây giờ có chạy cũng sẽ không thoát, hắn tính bật người nhảy lên một cành cây bên đường. Hắn sẽ chạy theo đường zigzag, có vậy thì mới cắt đuôi được người kia.
Mia nhanh nhạy phát hiện gót chân của tên quỷ lùn có động tĩnh, ngay tức khắc nhận ra hắn chuẩn bị nhảy lên.
- Ngươi đừng hòng!
Tưởng chừng hắn sẽ chỉ nhảy lên một chút, ít nhất là lên cái cành cây nào đó. Nhưng không, có lẽ hắn cũng nhận ra nếu chỉ đơn giản là bám lên cành cây cũng sẽ không cản được người đuổi theo hắn, trong đầu hắn liền thay đổi địa điểm.
Thật ngoài dự liệu của cô, hắn đã nhảy tót lên một cái ban công ở một căn phòng tầng hai.
Thầm chửi thề một câu, nhưng Mia vẫn không thể chịu thua hắn được.
Tên quỷ lùn có hơi quay lại phía sau để kiểm tra cô đã đuổi tới chưa, thấy có vẻ như sẽ không có khả năng đó xảy ra, hắn đắc ý cười một cái xảo trá, rồi nhìn xuống bọc đồ ăn hắn vừa mới cướp được, khiến hắn vui hơn chính là bên trong còn chứa vài đồng lẻ.
Cơ mà, cũng thật bất ngờ, khi hắn đã bị Mia bổ nhào tới từ sau lưng.
Tên cướp không nghĩ cô sẽ nhảy cao được như hắn, hắn hoảng hốt bật nhảy ra khỏi bệ ban công, ý định tiếp đất trở lại.
Nhưng nỗ lực