Mia Feralaviere - "con nhà người ta" chỉ có trong huyền thoại, thế nhưng chỉ tiếc rằng bản chất lại chính là một con điên từ trong xương máu, có chết thì đến cả thần chết cũng chê không thèm nhận vì sợ đắc tội với vua địa ngục.
Evan Wistalia - trai đẹp, trai ngầu, trai ngoan trong mắt chúng bạn đồng học và các thầy các cô, thế nhưng ít ai biết được sự thật là thằng này nó đểu cáng đến mức khốn nạn như thế nào.
Hai con người này nổi tiếng đến mức không ai không biết đến. Đã giàu muốn nứt nhà nứt cửa rồi mà còn thông minh học giỏi. Đặc biệt hơn, họ sở hữu một vẻ đẹp rất... thần bí. Một vẻ đẹp mà rất khó để dùng từ mô tả như thế nào mới phải. Đúng rồi, cứ như họ không phải là con người vậy.
Ơ, thế tụi nó không phải là con người vậy chứ là con gì?
Mà kể ra cũng đỉnh cao thật sự. Từ khi mới bước chân vào đây, hai đứa nó đã được xem như là Nữ Hoàng - Đế Vương trong học viện Diamond này rồi, mặc dù chỉ là những học sinh năm nhất. Không, không phải mới chỉ từ lúc chúng bắt đầu học cấp 3 đâu, mà ngay từ những ngày đầu tiên có mặt sự tồn tại của chúng ở bậc tiểu học và cấp 2 thì chúng cũng đã nổi tiếng sẵn rồi. Được tôn sùng, ngưỡng mộ, yêu mến, thậm chí là kinh sợ. Tụi nó có tất cả những thứ khiến ai cũng phải nổ mắt mà ghen tị. Trên thế giới này đào đâu ra thêm mấy ai hoàn mĩ không tì vết như chúng nữa chứ?
*********
Trong một lớp học nhất định nào đó, người thầy giáo đã hơi đứng tuổi sau khi chép đề lên bảng thì quay lại nhìn đám học trò của mình, hắng giọng và lên tiếng để tìm kiếm một vài cánh tay xung phong:
- Có em nào làm được bài này không?
Và ông ấy chỉ ngao ngán thở dài, cũng chẳng biết với tình huống như thế này thì nên khóc hay nên cười mới phải đạo. Quả nhiên là không ai có thể làm được, trừ 2 quái thú kia. Riết rồi cũng chẳng biết cái lớp này có 20 đứa, hay là cũng 20, nhưng số 0 thì tàng hình.
Đúng thế, chỉ có đúng hai cánh tay giơ lên. Người con trai thì trên mặt cười mỉm nhưng lại muốn toác cả mép, đứa con gái thì lườm nguýt thằng con trai ngồi bàn bên đó và "hứ" một cái đầy ghét bỏ.
Dù mồ hôi hột chảy ra lõng tõng trên trán, nhưng ông thầy vẫn chỉ đành thuận theo ý trời mà hành sự. Hai vị tổ tông này đã muốn nghịch thì phận nhân viên làm công ăn lương như ông cũng chỉ có thể bồi hai người chơi thôi:
- Thầy biết là các trò sẽ không nhường nhau, thế nên thầy đã chuẩn bị sẵn một chuỗi câu hỏi đây, hai trò cùng lên đua luôn đi, trò Feralaviere, trò Wistalia._Ông thầy khẽ thở dài, vừa nói vừa nâng gọng kính.
- Vâng~
Phấn khích reo lên, đôi nam nữ đều cùng đứng dậy và hùng hồn bước lên trên bảng.
- Chuẩn bị xòe tiền bao bà đây một chầu kem đi cháu ơi.
- Bà ơi, già rồi thì bớt nói, nói xong chỉ thấy hồ đồ.
- Hmph! Lát nữa rồi sẽ biết ai mới hồ đồ!
Tiếp theo đó, vang vọng trong lớp chỉ là tiếng phấn liên tục chạm lên bảng, kêu lên lách cách lách cách. Có mấy người ngồi ở dưới, cao thủ không bằng tranh thủ, tận dụng tiếng viết bảng như ASMR rồi gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành.
Hay cà khịa là vậy, đánh nhau bật tung nóc nhà là vậy, người qua đường không hiểu sự tình còn tưởng hai đứa này là kì phùng địch thủ, không đội trời chung, một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua.
Thế nhưng! Sự thực lại trái ngược hoàn toàn, một trăm phần trăm, cam kết hàng chính hãng, không chính hãng hoàn tiền!
Bởi vì sao ư? Vì trên thực tế, Mia và Evan là thanh mai trúc mã, hơn cả thanh mai trúc mã thì có thể nói không ngoa chính là đôi bạn tri kỉ, là đồng đội tốt nhất của nhau. Và còn một sự thật nữa: Việc Mia hay gọi thằng bạn của mình là "cờ hó" cũng không phải là không có căn cứ.
Thì là, chó trong câu "chó bảo vệ chủ" á.
Đúng rồi đấy, thô nhưng mà thật, rất đáng tiếc cho các đực rựa trong trường là họ không hề có cửa để tán tỉnh cô nàng này đâu, vì ngoài đội cận vệ luôn có những hành động bảo vệ và tôn sùng cô thái quá ra thì còn có thằng bạn thân của cô ta bên cạnh nữa cơ mà.
Nếu như muốn hiểu thêm về "công dụng" của chiếc chó lông vàng này thì chắc là phải nhắc tới một câu chuyện (trong số rất nhiều câu chuyện) từ 10 năm trước, lúc cả hai đứa này còn học tiểu học, thì ối thôi tiểu thư Mia mặc dù vẫn bị tất cả mọi người sợ sệt, nhưng với dung mạo tuyệt thế đó của con bé, các tiểu công tử ở đây làm sao mà không thể không mê như điếu đổ? Cứ vài ba phút là sẽ có người đến dúi quà vào tay của cô, sau nửa ngày thì cả hộc bàn và tủ đồ cá nhân của cô đều bị lấp đầy bởi những hộp quà và thư tình. Nhưng tình trạng này cũng không kéo dài quá lâu. Chỉ sau 2 ngày, thằng bé con đi ở bên cạnh cô ta lại như trở thành bùa xua đuổi. Chính con bé cũng không để ý hay là nhận ra vì sao, nhưng kể từ hôm đó, cô đã được trả lại sự an tĩnh, mà mỗi ngày lại có vài ba tên nhóc cáo bệnh nghỉ học để dưỡng thương...
Nhưng Mia cũng không phải là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Bản thân Evan, mặc dù lai lịch hoàn toàn là một ẩn số, nhưng người ta chỉ cần dựa vào gương mặt của cậu liền tôn cậu lên làm bạch mã hoàng tử, cũng là từ nhỏ đã trở thành người tình trong mộng của biết bao phái nữ. Vì thế, mỗi khi Evan bị gái đeo bám không ngừng thì Mia chính là người luôn ra tay cứu giúp, chỉ có điều... phương thức lại không được hợp lí cho lắm. Đó chính là, cô sẽ xông thẳng vào đám đông, xách cổ áo của thằng con trai là tâm điểm của sự chú ý đó, và quăng thẳng nó bay xa tít tắp. Mất đi mục đích để chen chúc thì người ta tự khắc sẽ bỏ đi hết thôi.
Thôi thì cũng không trách được con bé nó đáo để. Người thành công thì luôn có lối đi riêng mà.
**********
Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao thần thánh vang lên khiến cho bao nhiêu cô cậu học sinh vỡ òa sung sướng như những tù nhân được giải thoát khỏi hầm ngục túng quẫn. Đùa chứ, các thiếu niên ở học viện, từng người, từng người một đều là một thiếu gia hoặc tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc, thật sự là có rất nhiều người nghiêm túc với con đường học vấn của mình để sau này mới có thể xứng đáng kế nghiệp gia tộc đó, và chỉ có một bộ phận là ham vui lười nhác, cả ngày chỉ ngóng trông được hết giờ học mà thôi.
Vẫn như