Vừa mới bước ra khỏi hang đá của Frederick, Evan đã thấy Mia đang đứng dựa lưng lên vách hang, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ gì đó, thậm chí cô còn không mảy may phản ứng khi Evan đã ra ngoài.
Evan lại gần chỗ Mia, cậu chọt vào cánh tay của cô mấy cái, tò mò hỏi:
- Nghĩ gì đó?
Vẫn không dời tầm mắt ra khỏi mặt đất, Mia mông lung đáp:
- Đang nghĩ, vì sao Katherine Souvenir lại biết tớ chính là cô công chúa thất lạc đó mà âm thầm theo dõi tớ, lại còn đưa cho tớ chiếc nhẫn kì dị kia. Cậu nói xem, nếu như cô ta đã có gan theo dõi tớ, thì chắc chắn đằng sau cô ta có thế lực chống lưng, hoặc là tay sai của bọn thiên giới và thợ săn. Có nghĩa là, thiên giới đã sớm biết được thân phận của tớ, vậy tại sao ngay từ lúc ấy lại không ra tay chứ?
- ...Muộn rồi, chúng ta nên về sớm thôi. Đợi về nhà rồi tớ sẽ giải thích sau.
Mia mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn Evan. Chuyện cần kể cho cô vẫn chưa kể hết sao? Hay là do cô ngu đần quá nên không thể suy ra được nguyên nhân chứ?
- Ừ, là do cậu ngu quá đó.
Evan khẽ liếc Mia, rồi búng tay lên trán cô một cái, miệng nhếch lên khinh khỉnh. Cậu vừa nhìn vẻ mặt hoang mang của cô thì liền biết trong đầu cô đang nghĩ gì rồi.
- Ai da! Thằng chó lông vàng này! Dạo này không thấy bà mày phát uy thì lại tưởng bà là hello kitty à?!
Mia hai tay ôm lấy trán, miệng nhỏ hơi chu mắng người, một chân thì giơ lên đạp mông Evan. Mia vẫn luôn thật khiến cho người ta kinh ngạc vì dáng vẻ trẻ con cứ thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên xuất hiện trong những lúc cần nghiêm túc nhất.
Evan nhăn nhó mặt mày, ngoài mặt thì cắn răng chịu đau, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng. Chỉ cần có thể giúp cho cô có tâm trạng đùa vui này một lần nữa, dù cậu có bị đánh đập kiểu gì thì cũng thật là đáng.
- Được rồi được rồi, cậu không phải hello kitty, có mà là hổ Siberia thì đúng hơn.
- Yaaaa!!! Còn dám chọc tiếp hả?!!
*********
Evan mở cánh cửa dẫn ra ngoài ban công phòng của Mia, trên tay cầm hai chiếc li sứ màu trắng, hơi nóng từ bên trong bốc lên, mang theo mùi hương ngọt ngào của sự hoà quyện giữa ca cao và sữa béo lan toả xung quanh. Trên cổ cậu thì lại khoác một tấm chăn không mỏng cũng không quá dày, nhưng đủ để giữ ấm với nhiệt độ hiện tại.
Bóng lưng nhỏ bé của Mia đang ngồi trên chiếc ghế màu bạc, dưới ánh trăng mà đổ dài xuống mặt đất, trông mới thật đơn độc và gầy guộc biết bao. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dây màu trắng đơn giản, tôn lên làn da trắng nõn dường như có thể phát sáng trong đêm.
Khí hậu ở ma giới hầu như chỉ có lạnh lẽo, hiếm khi có một ngày ấm áp như mùa xuân. Về đêm gió thổi mang theo cái lạnh tê tái thấm vào từng thớ thịt, khúc xương. 12 tháng thì có 2 tháng trời nóng như đổ lửa, mặt đất tựa như chảo rán và nước thì tựa như dầu sôi.
Đặt hai li ca cao nóng lên trên mặt bàn pha lê, Evan không quên phủ lên người Mia tấm chăn vừa nãy.
- Trời đã lạnh mà còn ăn vận phong phanh. Tuy không bệnh nhưng mà bộ không thấy khó chịu hả?
Mia lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Evan, sau đó lại quay mặt về phía trước, hai tay kéo chăn sát vào nhau.
- Cảm nhận được cái lạnh thì mới cảm nhận được bản thân cô đơn tới nhường nào chứ...
Có những người rất ưa cái cảm giác cô đơn, nó giống như một thứ thuốc phiện hoặc một loại rượu hảo hạng được chưng cất từ lâu đời. Hoặc là sẽ bị choáng ngợp và bị chôn vùi bởi nó, hoặc là chìm đắm vào cái thú kì lạ mà nó mang lại. Nỗi buồn, tuyệt vọng, cô độc, cả cay đắng đều là những cảm xúc khó yêu, nhưng cũng thật dễ chịu đến không ngờ.
Evan nghe xong cũng không nói gì thêm nữa. Cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, thở dài như muốn xả hết mọi muộn phiền sau một ngày.
Trong lúc Mia đang nhâm nhi ca cao sữa nóng, Evan cũng bắt đầu mở miệng kể.
- Sau trận chiến Thiên - Ma năm ấy, thiên giới biết được chuyện nữ hoàng bệ hạ đã đem giấu công chúa ở nhân giới. Chúng chưa bao giờ thấy qua đứa bé, cũng chẳng biết đứa bé tên gì. Vì thế, chúng chỉ có thể hết năm này sang năm khác, sai người xuống hạ giới để nghe ngóng, tiếp cận bất cứ người nào bị nghi là công chúa vampire một cách vô định. Katherine Souvenir, người bạn đầu tiên của cậu ngoài tớ ra, cũng là người do bọn chúng phái tới theo dõi kẻ tình nghi là cậu. Chúng cũng nghĩ tới trường hợp đứa trẻ thừa hưởng ngoại hình của người mẹ, thế nên có lẽ chúng đã nghi ngờ cậu từ lúc phát hiện ra trên thế giới lại có một người trông thật giống với nữ hoàng đến thế.
Evan nghiêng đầu nhìn Mia, thiếu nữ có suối tóc màu đen huyền bí với đôi mắt màu xanh biếc như hai viên đá sapphire. Vẻ đẹp của cô dường như không thể nào so sánh được với bất kì thứ gì khác. Cô là chính cô, với cái đẹp riêng biệt, rung động lòng người. Đối với Evan, cho dù ai đó có nói cô giống mẹ như hai giọt nước, cậu vẫn thấy Mia thật khác biệt.
- Katherine đã tiếp tục theo dõi cậu trong một thời gian dài, bên cạnh việc thường xuyên báo cáo tình hình cho chủ nhân. Có thể thiên giới đã chờ đợi đủ lâu rồi, và khi không còn truy ra được người nào đáng nghi hơn cậu nữa, thì