Evan và Mia đã biến mất hút khỏi học viện được gần một tuần, bây giờ trở lại thật khiến cho người ta mong chờ. Mà, chủ yếu là người ta để ý tới Evan hơn là Mia, bởi vì đối với họ, Evan vẫn là người quyền lực nhất, còn Mia cũng chỉ là một kẻ lai lịch không rõ ràng, nhưng lại có thể thân cận với công tước, nên cô nghiễm nhiên trở thành một chủ đề để người ta đem ra tò mò tán gẫu. Hình tượng của cô trong miệng người khác thiên biến vạn hoá, từ nâng lên trên trời cho đến vùi dập xuống đất, từ thánh thiện ngây thơ cho đến hồ li tinh quỷ kế đa đoan. Chỉ cần tuỳ ý đi ngang qua một đám người bép xép cũng có thể nghe được. Evan vốn muốn dạy cho họ một bài học, thế nhưng Mia lần nào cũng cản lại, bảo cậu đừng quan tâm.
- Evan, bây giờ cậu giải thích về sợi dây chuyền được rồi đó.
Hai người đang đi dạo trên sân trường thì Mia bỗng dưng nhắc tới nó. Evan nghe thế thì đứng lại, hai mắt nhìn xuống cái cổ trắng ngần của thiếu nữ, nơi đó có một sợi dây chuyền treo một viên ngọc sapphire màu xanh tựa như màu mắt của cô vậy.
- Thứ đó dùng để phong ấn ma lực của cậu khỏi bùng phát. Thiên giới đang còn thăm dò ở đây, nếu như chúng phát hiện được ma lực của cậu thì xem như chúng ta tiêu rồi.
- Tớ có nhiều ma lực đến thế sao?
Mia vẫn không dám tin. Từ hồi đến ma giới tới giờ, cô vẫn chưa hề sử dụng ma lực một lần nào, lúc nào cũng là nhìn người khác dùng nó với ánh mắt ngưỡng mộ, rồi lại hoài nghi không biết chính mình có làm được tích sự gì hay không. Đó cũng là một khoảng thời gian tự ti khá buồn.
- Chứ cậu nghĩ tại sao đêm hôm đó tớ lại hao tổn sức lực để trấn an nguồn ma lực trong người cậu để làm gì? Còn không phải là tớ sợ cậu bị ma lực của chính mình đánh cho chết sao?
Evan đánh một cái cộp lên đỉnh đầu của Mia làm cô giật mình kêu đau. Trong lúc cô vừa tỏ ra giận dỗi vừa xoa xoa cái đầu của mình, Evan lại nói tiếp:
- Vì thế, cậu tuyệt đối không được tháo nó ra. Nếu không, hậu quả thật không dám lường.
- Hừ hừ...!
- Có nghe chưa hả?
- Biết rồi! Cái đồ đáng ghét hừ hừ...
Evan nhìn điệu bộ phồng mang trợn má của Mia, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn cười. Cậu đột nhiên kéo đầu của cô áp vào người của mình, tay xoa xoa nắn nắn cái mặt bánh bao phúng phính.
- Suốt ngày chỉ biết dỗi. Đi ăn là hết dỗi nhá.
- Bỏ cái móng vuốt của cậu ra!!
Tất cả mọi người xung quanh ai cũng trố mắt nhìn cảnh tượng một nam một nữ đang vô tư trêu ghẹo nhau giữa sân trường. Người con gái kia thì khỏi nói đi, thế nhưng tại sao vị đệ nhất nam thần băng sơn sát phạt tuyệt tình của bọn họ lại có thể làm ra loại bộ dạng cười đùa vui vẻ như vậy? Đúng ra mà nói, từ khi có cô xuất hiện thì họ cũng đã thấy Evan cứ như trở thành người khác, cái gì cũng dung túng cô hết cỡ, đổi lại người khác thì chắc đã bị tống vào đại lao vì tội bất kính từ đời nào rồi. Một nam thần tôn quý lãnh đạm, số lần cười đếm còn chưa quá số ngón tay, vậy mà bây giờ lại...Thật sự quá là hoang đường!
.
.
.
- Mia-nee! Sao chị cứ biến mất hoài vậy chứ?!
Còn chưa kịp giơ tay chào mọi người, Mia đã bị thằng bé tóc đỏ tên là David vồ đến, nhóc tì ôm cứng ngắc cái cổ của cô, cả thân đung đưa qua lại mỗi khi Mia bị sức nặng của nhóc làm cho chao đảo. Evan ở bên cạnh lập tức muốn tẩn cho David một trận vì dám đụng đến Mia, nhưng cuối cùng là vẫn tự kiềm chế bản thân. Đầu ngày đầu tuần, tốt nhất là vẫn không nên tạo nghiệp để tích đức cho con cháu sau này.
- Lâu rồi không gặp. Trông quý cô đây thậm chí còn xinh đẹp hơn trước nữa.
Kyle thì vẫn là cái miệng dẻo ngọt ngào, anh liền đóng quyển sách đang đọc dở lại một khi vừa thấy bóng dáng cô tiến đến. Mia vốn cũng có một chút hảo cảm với Kyle nên đã vui vẻ cười đáp lại.
- Anh lại quá khen rồi. Josh vẫn chưa tới à?
Mia đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng con ma chán đời đó ở đâu cả. Bình thường hắn sẽ là người ngồi ở đây trước khi cô tới mà.
- Uy, chị quan tâm cậu ta làm gì? Cứ mặc kệ cậu ta, mau ngồi xuống với em!
David lôi lôi kéo kéo Mia ngồi vào cái ghế bên cạnh cậu, nhưng cu cậu có vẻ đã quá chủ quan khi không để ý rằng có một ánh nhìn chết người đang chĩa thẳng về phía cậu.
Mia vốn dĩ nên ngồi bên cạnh Evan, dù sao thì hai người cũng đang hẹn hò, nhưng cô cũng không thể cưỡng lại nhiệt tình của David tiểu khả ái này.
Hửm, nhưng mà mắc mớ gì cô lại phải làm theo nguyện vọng của Evan chứ?
Đến cùng thì cô vẫn là một cu gái mang trong mình dòng máu S cực mạnh mà thôi.
Mia lặng lẽ nhếch môi, vừa vặn không để cho Evan phát hiện ra cô đang cố tình chọc cậu, sau đó thì thoải mái tám chuyện với David và Kyle và bơ đẹp Evan mặt than ở bên kia.
Cái này, có thể nói không ngoa chính là hành động chọc chó đi.
**********
Thanh niên với mái tóc tím than vẫn đang ngồi ở nơi gốc cây quen thuộc, đầu đeo một chiếc headphone, nếu lại gần còn có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra một chút.
Với âm lượng mà không được khuyến cáo cho tai của con người như vậy, rõ ràng là hắn đang muốn cách xa thế giới này.
Hắn hơi hơi tỉnh sau giấc ngủ ngàn vàng, và hắn vốn muốn chợp mắt ngủ thêm một chút nữa, thế nhưng có một mùi hương nào đó đã mượn gió mà bay đến chỗ hắn, khiến hắn giật mình tỉnh táo hoàn toàn.
Hắn vẫn không rõ đó là mùi hương gì và có lẽ trên đời này cũng sẽ không tìm được bất cứ thứ gì để có thể miêu tả nó, nhưng hắn biết rõ mùi hương này đến từ đâu, hay chính xác hơn là, nó thuộc về ai.
Đứa con gái đó.
Hắn đã tiếp xúc với con nhỏ chết tiệt ấy đủ gần, đủ lâu để có thể quen thuộc cái mùi thơm chết dẫm lúc nào cũng cố gắng cám dỗ hắn bất kể mọi lúc, mọi nơi, ngay cả trong giấc ngủ của hắn, ngay cả ngay bây giờ, lúc này đây.
- Được lắm, khá khen cho cô. Đã đi thì đếch đi luôn đi còn quay về làm con mẹ gì!
Hắn đã muốn dành thời gian để quên hết tất cả những thứ chó má khiến cuộc đời của hắn bị đảo lộn suốt mấy năm nay. Từ cái ngày con nhỏ kia xuất hiện, hắn chưa bao giờ yên ổn được một lần nào. Hắn muốn xem cô như chưa hề tồn tại, hắn muốn quay về cuộc sống lúc trước của hắn.
Nhưng có lẽ thứ ma nữ âm binh cô hồn đó sẽ chẳng bao giờ buông tha cho hắn.
"Thành thật đi nào, chính mày là kẻ đã tự chui đầu vào bẫy cơ mà?"
- Im đi! Mày thì biết gì chứ?!
Trong đầu hắn cứ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng nói của "cái tôi" nguyên thuỷ nhất. Nhưng hắn là kẻ cứng đầu và cố chấp. Hắn không bao giờ muốn nghe "chính mình" mong muốn điều gì cả.
Dù là thế, nhưng hắn vẫn quyết định đứng dậy và đi về phía nhà ăn, nơi hắn đã không bước chân vào trong suốt khoảng thời gian "ma nữ chết dẫm" biến mất cùng với Evan.
.
.
.
- Tưởng ai, thì ra là hắn.
Đang ăn uống nói chuyện xôm xả thì Mia nhận ra mọi người xung quanh đều tạm dừng hành động và hướng mắt ra ngoài cửa chính. Cô cũng nhìn theo và, hoá ra chính là tên Josh bất cần đời kia đã tới rồi.
"Tưởng ai, thì ra là hắn"?, hắn có nghe lầm không. Tại sao cô lại có thể nói về hắn như vậy? Tại sao cô lại dám tỏ ra thất vọng bởi vì đó là hắn?!
Josh thầm nuốt cục tức vào trong bụng, sau