Tối, Mia vẫn không làm gì nhiều trừ bỏ lật lật mấy trang sách để phổ cập kiến thức ma giới. Evan nói rằng cậu đã bỏ bê việc công hơi nhiều, bây giờ phải chuyên tâm xử lí cho xong đống công việc chồng chất nên sẽ không thể dành nhiều thời gian cho cô được. Nghĩa vụ của một công tước có vẻ rất khó nhọc nhỉ. Dạo này cũng chưa nghe được tin tức gì từ Alexander, có lẽ hắn cũng đang quyết tâm rèn luyện bản thân để trở thành một tuyết lang thần thú thật mạnh mẽ. Chỉ còn một mình cô buồn chán kiếm hết chuyện lặt vặt để giết thời gian mà thôi.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên 3 tiếng gõ đều đặn.
Mia chắc chắn đó không phải là Evan, vì nếu là cậu, cậu sẽ không cần gõ cửa mà bước vào ngay. Cô Selina lại có thói quen gõ cửa 2 lần và lên tiếng. Trong nhà này cũng chẳng có nhiều người hầu, họ chỉ đi xung quanh các hành lang để quét dọn và chỉ vào phòng khi được gọi. Vậy, chỉ còn lại Samantha mà thôi.
Mia nhớ không lầm thì cô ta vẫn còn đang cạch mặt cô từ sau vụ chuyển nhà, ngày nào cũng đay đay nghiến nghiến, chỉ sợ không thể dùng ánh mắt để giết chết cô luôn. Vì sao đêm hôm lại đến tận cửa thế này?
Cô cũng chẳng muốn suy nghĩ gì phức tạp. Mia thẩy sách xuống giường rồi đi ra mở cửa.
Quả nhiên, chờ ở bên ngoài là Samantha.
- Có việc gì cô cần tôi?_Mia ngờ vực nhíu mày.
- Không có gì quan trọng. Chỉ là...tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?
Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn hiếm có của Samantha, Mia vô cùng ngạc nhiên, song cũng chịu để cho cô ta vào phòng và dẫn ra bộ bàn ghế ngoài ban công.
- Thế, cô muốn nói gì?
Mia vốn không có quá nhiều suy nghĩ gì về Samantha. Đối với cô, cô ta chỉ như một đứa em gái 15 tuổi, vẫn còn đang ở trong độ tuổi hấp tấp nóng nảy, vội vàng mà thôi. Tuy nhiều lúc khá phiền phức nhưng cũng có vẻ đáng yêu. Mia không cho rằng việc Sam ghét cô là điều không đúng, ngược lại còn là điều rất bình thường. Nếu được, cô còn muốn có mối quan hệ hoà hảo với Samantha.
- Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn có thái độ xấu đối với cô, còn mắng chửi cô nhiều lần...Tôi xin lỗi.
Hai mắt của Mia mở to. Samantha vừa nói xin lỗi, vừa cúi đầu, cho thấy được cô đang thật lòng như thế nào.
- Chỉ là tôi đã sốc trước sự xuất hiện đột ngột của cô, và cô là bạn thân của anh Evan từ lúc nào mà tôi không hề được biết. Thân là một người giống như là em gái ruột rà của anh ấy, hi vọng cô sẽ hiểu được cảm giác bối rối đó của tôi.
Mia cố kìm nén bản thân không há hốc miệng. Cô không hề biết Samantha lại có một mặt trưởng thành như vậy nha.
- Không, không sao đâu, tôi vốn không để bụng. Dù sao đó vốn là lỗi của tôi, vì đã xuất hiện bất ngờ như vậy.
Samantha nghe thế liền thả lỏng người, một nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt trẻ trung tươi tắn của cô.
- Tốt quá, tôi còn tưởng cô đã trở nên ghét tôi vì những gì tôi đã làm.
- Những điều đó không đủ để khiến tôi phải ghét cô đâu. Thậm chí, nếu như bây giờ cô vẫn tiếp tục hùng hổ như vậy cũng được nữa kìa.
- Thôi đừng nói nữa, thật ngại ngùng...Nếu như mọi hiểu lầm đã giải quyết xong, vậy...từ bây giờ chúng ta trở thành chị em tốt nhé? Người cùng 1 nhà mà hiềm khích như vậy cũng mệt chứ!
- Ok, chị em tốt!
Mia cười rộ lên, trong lòng cảm thấy Samantha vốn đã xinh xắn đáng yêu nay lại còn dễ thương hơn nhiều.
- Vậy, từ giờ em sẽ gọi là Mia onee-sama! Nghe nói chị trở thành bạn gái của Evan onii-sama, sau này chắc phải gọi chị một tiếng chị dâu rồi!
- Coi em kìa, lanh chanh thấy ớn!
Mia đẩy đẩy cái trán của Samantha khiến cô xém nữa là bật ngửa ra đằng sau. Hai thiếu nữ đêm đó tám chuyện vô cùng rôm rả.
Bản thân Mia cũng vui vẻ trong lòng. Đã lâu lắm rồi cô không có được một buổi nói chuyện con gái như thế này. Có những thứ mà chỉ có con gái với nhau mới có thể thấu hiểu.
Chỉ là, cô hi vọng Samantha sẽ không phải là Katerine Souvenir thứ hai.
******Flash back******
Có một thiếu nữ với mái tóc màu vàng tựa như cánh hoa hướng dương đang thả từng bước chân dạo quanh bờ hồ, song trông cô không có vẻ gì là chú ý đến cảnh sắc thơ mộng xung quanh, thần sắc trái lại cứ thẫn thẫn thờ thờ.
- Evan onii-sama...
Cô lầm bầm trong miệng, rồi thở dài đầy chán chường.
Dạo này Evan cho Samantha cảm giác khác lạ lắm. Anh ấy chưa bao giờ như thế cả. Lạ lùng đến nỗi cô phải hoài nghi đó có thật sự là Evan Wistalia mà cô vốn quen thuộc hay không.
Samantha ngồi xổm xuống, ngón tay rướn xuống, chạm lên mặt nước trong hồ, gảy gảy mấy cái làm cho mặt hồ dậy lên những gọn sóng nhỏ.
Hồi bé, Samantha không biết bơi. Một lần kia cô bất cẩn trượt ngã xuống hồ nước sâu, xung quanh chẳng hề có bóng người nào để kêu cứu. Samantha chới với vùng vẫy trong nước một cách vô vọng, nước liên tục tràn vào mũi, vào miệng, làm cho mắt của cô cay xè, mờ căm.
Cô đã tin rằng mình sắp chết rồi. Cơ thể nhỏ bé của cô nặng dần, nặng dần. Cuối cùng, cô không vùng vẫy nữa. Ở bên trong nước rất an tĩnh, mọi thứ bên tai đều ù ù cả lên, tựa như một khúc ca đưa tiễn người xuống cõi âm ti địa ngục.
Sự an tĩnh của làn nước dịu dàng bỗng dưng bị phá vỡ bởi một tiếng động lớn. Bọt biển văng tứ tung, trông chúng giống những quả cầu trong suốt bé tí. Một cánh tay xuất hiện từ đằng sau đám bọt biển đó, vươn ra ngay trước mắt cô, nắm lấy đôi tay đang chậm rãi đưa lên của cô.
Người đã cứu mạng cô lúc ấy, không ai khác ngoài Evan. Mặc dù anh ấy có mắng cô mấy câu rất nặng nề làm cho cô khóc nức nở, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy bóng lưng ướt sũng nước của Evan, cô lại cảm thấy cảm kích vô cùng. Anh ấy hoàn toàn có thể không tới cứu cô, nhưng anh đã không làm vậy. Anh đã nhảy xuống cứu cô.
Kể từ giây phút đó, Samantha nuôi dưỡng quyết tâm trở thành cô dâu của Evan, bằng mọi giá.
Nhưng, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mà anh ấy vẫn chỉ xem cô như một đứa em gái bình thường hay sao? Cô đã rèn giũa bản thân càng ngày càng trở nên xinh đẹp, hoàn hảo để có thể xứng đôi với anh, để xứng với danh hiệu công tước phu nhân trong tương lai. Mặc dù chỉ xuất thân là một gia tộc nhánh của Wistalia - Seige, cô vẫn không để điều đó ngăn cản bước đi của mình.
- Cô Selina, từ lúc nào mà bọn họ lại tiến triển như vậy? Cô nói họ là bạn thân mà...Cô đã từng nói con có cơ hội mà...
Vậy mà tất cả những nỗ