The Vampire Princess [Np, Nữ Công, H]

Chương 46


trước sau


Tối, Mia vẫn không làm gì nhiều trừ bỏ lật lật mấy trang sách để phổ cập kiến thức ma giới. Evan nói rằng cậu đã bỏ bê việc công hơi nhiều, bây giờ phải chuyên tâm xử lí cho xong đống công việc chồng chất nên sẽ không thể dành nhiều thời gian cho cô được. Nghĩa vụ của một công tước có vẻ rất khó nhọc nhỉ. Dạo này cũng chưa nghe được tin tức gì từ Alexander, có lẽ hắn cũng đang quyết tâm rèn luyện bản thân để trở thành một tuyết lang thần thú thật mạnh mẽ. Chỉ còn một mình cô buồn chán kiếm hết chuyện lặt vặt để giết thời gian mà thôi.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên 3 tiếng gõ đều đặn.

Mia chắc chắn đó không phải là Evan, vì nếu là cậu, cậu sẽ không cần gõ cửa mà bước vào ngay. Cô Selina lại có thói quen gõ cửa 2 lần và lên tiếng. Trong nhà này cũng chẳng có nhiều người hầu, họ chỉ đi xung quanh các hành lang để quét dọn và chỉ vào phòng khi được gọi. Vậy, chỉ còn lại Samantha mà thôi.

Mia nhớ không lầm thì cô ta vẫn còn đang cạch mặt cô từ sau vụ chuyển nhà, ngày nào cũng đay đay nghiến nghiến, chỉ sợ không thể dùng ánh mắt để giết chết cô luôn. Vì sao đêm hôm lại đến tận cửa thế này?

Cô cũng chẳng muốn suy nghĩ gì phức tạp. Mia thẩy sách xuống giường rồi đi ra mở cửa.

Quả nhiên, chờ ở bên ngoài là Samantha.

- Có việc gì cô cần tôi?_Mia ngờ vực nhíu mày.

- Không có gì quan trọng. Chỉ là...tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?

Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn hiếm có của Samantha, Mia vô cùng ngạc nhiên, song cũng chịu để cho cô ta vào phòng và dẫn ra bộ bàn ghế ngoài ban công.

- Thế, cô muốn nói gì?

Mia vốn không có quá nhiều suy nghĩ gì về Samantha. Đối với cô, cô ta chỉ như một đứa em gái 15 tuổi, vẫn còn đang ở trong độ tuổi hấp tấp nóng nảy, vội vàng mà thôi. Tuy nhiều lúc khá phiền phức nhưng cũng có vẻ đáng yêu. Mia không cho rằng việc Sam ghét cô là điều không đúng, ngược lại còn là điều rất bình thường. Nếu được, cô còn muốn có mối quan hệ hoà hảo với Samantha.

- Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn có thái độ xấu đối với cô, còn mắng chửi cô nhiều lần...Tôi xin lỗi.


Hai mắt của Mia mở to. Samantha vừa nói xin lỗi, vừa cúi đầu, cho thấy được cô đang thật lòng như thế nào.

- Chỉ là tôi đã sốc trước sự xuất hiện đột ngột của cô, và cô là bạn thân của anh Evan từ lúc nào mà tôi không hề được biết. Thân là một người giống như là em gái ruột rà của anh ấy, hi vọng cô sẽ hiểu được cảm giác bối rối đó của tôi.

Mia cố kìm nén bản thân không há hốc miệng. Cô không hề biết Samantha lại có một mặt trưởng thành như vậy nha.

- Không, không sao đâu, tôi vốn không để bụng. Dù sao đó vốn là lỗi của tôi, vì đã xuất hiện bất ngờ như vậy.

Samantha nghe thế liền thả lỏng người, một nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt trẻ trung tươi tắn của cô.

- Tốt quá, tôi còn tưởng cô đã trở nên ghét tôi vì những gì tôi đã làm.

- Những điều đó không đủ để khiến tôi phải ghét cô đâu. Thậm chí, nếu như bây giờ cô vẫn tiếp tục hùng hổ như vậy cũng được nữa kìa.

- Thôi đừng nói nữa, thật ngại ngùng...Nếu như mọi hiểu lầm đã giải quyết xong, vậy...từ bây giờ chúng ta trở thành chị em tốt nhé? Người cùng 1 nhà mà hiềm khích như vậy cũng mệt chứ!

- Ok, chị em tốt!

Mia cười rộ lên, trong lòng cảm thấy Samantha vốn đã xinh xắn đáng yêu nay lại còn dễ thương hơn nhiều.

- Vậy, từ giờ em sẽ gọi là Mia onee-sama! Nghe nói chị trở thành bạn gái của Evan onii-sama, sau này chắc phải gọi chị một tiếng chị dâu rồi!

- Coi em kìa, lanh chanh thấy ớn!

Mia đẩy đẩy cái trán của Samantha khiến cô xém nữa là bật ngửa ra đằng sau. Hai thiếu nữ đêm đó tám chuyện vô cùng rôm rả.

Bản thân Mia cũng vui vẻ trong lòng. Đã lâu lắm rồi cô không có được một buổi nói chuyện con gái như thế này. Có những thứ mà chỉ có con gái với nhau mới có thể thấu hiểu.

Chỉ là, cô hi vọng Samantha sẽ không phải là Katerine Souvenir thứ hai.

******Flash back******

Có một thiếu nữ với mái tóc màu vàng tựa như cánh hoa hướng dương đang thả từng bước chân dạo quanh bờ hồ, song trông cô không có vẻ gì là chú ý đến cảnh sắc thơ mộng xung quanh, thần sắc trái lại cứ thẫn thẫn thờ thờ.

- Evan onii-sama...

Cô lầm bầm trong miệng, rồi thở dài đầy chán chường.

Dạo này Evan cho Samantha cảm giác khác lạ lắm. Anh ấy chưa bao giờ như thế cả. Lạ lùng đến nỗi cô phải hoài nghi đó có thật sự là Evan Wistalia mà cô vốn quen thuộc hay không.

Samantha ngồi xổm xuống, ngón tay rướn xuống, chạm lên mặt nước trong hồ, gảy gảy mấy cái làm cho mặt hồ dậy lên những gọn sóng nhỏ.

Hồi bé, Samantha không biết bơi. Một lần kia cô bất cẩn trượt ngã xuống hồ nước sâu, xung quanh chẳng hề có bóng người nào để kêu cứu. Samantha chới với vùng vẫy trong nước một cách vô vọng, nước liên tục tràn vào mũi, vào miệng, làm cho mắt của cô cay xè, mờ căm.

Cô đã tin rằng mình sắp chết rồi. Cơ thể nhỏ bé của cô nặng dần, nặng dần. Cuối cùng, cô không vùng vẫy nữa. Ở bên trong nước rất an tĩnh, mọi thứ bên tai đều ù ù cả lên, tựa như một khúc ca đưa tiễn người xuống cõi âm ti địa ngục.


Sự an tĩnh của làn nước dịu dàng bỗng dưng bị phá vỡ bởi một tiếng động lớn. Bọt biển văng tứ tung, trông chúng giống những quả cầu trong suốt bé tí. Một cánh tay xuất hiện từ đằng sau đám bọt biển đó, vươn ra ngay trước mắt cô, nắm lấy đôi tay đang chậm rãi đưa lên của cô.

Người đã cứu mạng cô lúc ấy, không ai khác ngoài Evan. Mặc dù anh ấy có mắng cô mấy câu rất nặng nề làm cho cô khóc nức nở, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy bóng lưng ướt sũng nước của Evan, cô lại cảm thấy cảm kích vô cùng. Anh ấy hoàn toàn có thể không tới cứu cô, nhưng anh đã không làm vậy. Anh đã nhảy xuống cứu cô.

Kể từ giây phút đó, Samantha nuôi dưỡng quyết tâm trở thành cô dâu của Evan, bằng mọi giá.

Nhưng, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mà anh ấy vẫn chỉ xem cô như một đứa em gái bình thường hay sao? Cô đã rèn giũa bản thân càng ngày càng trở nên xinh đẹp, hoàn hảo để có thể xứng đôi với anh, để xứng với danh hiệu công tước phu nhân trong tương lai. Mặc dù chỉ xuất thân là một gia tộc nhánh của Wistalia - Seige, cô vẫn không để điều đó ngăn cản bước đi của mình.

- Cô Selina, từ lúc nào mà bọn họ lại tiến triển như vậy? Cô nói họ là bạn thân mà...Cô đã từng nói con có cơ hội mà...

Vậy mà tất cả những nỗ

lực đó đều không bằng một đứa con gái mới chỉ xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy gần 20 năm sao? Lại còn là cấp B, lai người? Đây đúng là chuyện cười cho thiên hạ mà. Samantha còn đang nghi ngờ không biết cô ta lại có thể giở trò bùa ngải gì lên Evan hay không nữa.

- Evan nii-sama là đồ ngốc! Tại sao anh lại không chịu nhìn em một lần? Tại sao anh lại trầm mê cô ta đến thế?! Cô ta có gì đặc biệt hơn sao? Xứng với anh sao?! Em không tin em so với cô ta lại thua kém hơn!

Samantha đột nhiên tức giận trong đống suy nghĩ miên man của mình. Cô vớ lấy một viên sỏi bên cạnh và vung tay ném xuống hồ. Nước bắn lên cao đến tận mấy thước, vang lên âm thanh chấn động.

- Hm~? Có chuyện gì mà cô lại kích động đến như vậy chứ?

Samantha giật mình khi nghe được một giọng nữ lanh lảnh như bé gái vang lên. Cô lập tức đứng dậy, thẳng thóm trang trọng và xoay người về phía phát ra giọng nói kia, hành lễ.

- Hina-sama! Đã kinh động đến ngài, thứ lỗi cho tôi thất lễ.

- Chúng ta đều là những cô gái trạc tuổi nhau mà, không cần câu nệ tiểu tiết đâu.

Hina híp mắt tươi cười, trông vô cùng đáng yêu và khả ái như một búp bê, ai nhìn cũng đem lòng mến thương, cũng muốn che chở, bảo vệ khỏi mọi điều xấu xa khiến cho cô rơi lệ.

- Nhưng ngài là tử tước tiểu thư, đây vốn là lễ nghĩa của gia tộc nam tước tôi.

- Được rồi, nếu như đó là điều cô muốn. Nhưng mà trông cô giống như có tâm sự, ta có thể vinh hạnh nghe nó được hay không?

Hina cũng làm theo dáng ngồi ban nãy của Samantha, tinh nghịch vẩy nước. Trông cô đơn thuần cứ như một đứa trẻ trong sáng không hề chứa tà niệm vậy.

- Chuyện này...e là Hina-sama sẽ không thích nghe đâu ạ...

Samantha mím mím môi. Hừ, cả trường này ai cũng biết ý niệm của Hina đối với tứ đại nam thần. Cô ta chính là đội trưởng fanclub của bọn họ, đặc biệt dành tình cảm lớn nhất cho Evan, cũng là đang cố gắng trở thành ứng cử viên hôn thê của Evan. Hina cũng chẳng khác gì Mia, đều là tình địch của cô cả thôi, vậy mà bày đặt ở đây làm bộ làm tịch ra vẻ thân thiện cái gì vậy?

- Cô không muốn nói cũng chẳng sao, ta không ép. Tuy nhiên, ta tin cô ngược lại sẽ muốn nghe những điều ta đang nghĩ cơ~

- ...Ý cô là gì?

Samantha cảm thấy nguy hiểm từ trong lời nói của Hina. Cô ta đang bày mưu tính kế điều gì trong đầu vậy?

- Sao hả? Muốn nghe có đúng không? Được, đã vậy bổn tiểu thư sẽ nói cho cô biết. Ta ấy à, chỉ là đang nghĩ, làm thế nào để diệt trừ con sâu bọ dạo này đang liên tục quấy nhiễu giấc ngủ của ta thôi.

Sâu bọ? Cô ta chính là đang ám chỉ...


- Mà, ta nghĩ rằng ta sẽ cần một chút giúp đỡ, và cô có lẽ là người thích hợp nhất.

- ...Tại sao lại là tôi? Vả lại, tôi cũng có thể từ chối—

- Cô sẽ không thể từ chối đâu, bởi vì trong chuyện này, không phải chúng ta đôi bên hợp tác đều sẽ cùng có lợi hay sao? Thay vì tấm tức ở một bên, vô dụng như vậy, chi bằng làm một chút chuyện để đòi lại công bằng đi?

Hina bỗng quay phắt sang, khiến cho Samantha không thể nào trốn thoát khỏi ánh mắt nóng rực của cô ta. Lời đề nghị vô cùng hấp dẫn, và có thể ở đâu đó trong lòng Samantha sớm đã có một chút dụng tâm, cái cô còn thiếu chỉ là một chất xúc tác mà thôi.

- Suy cho cùng thì, chỉ còn lại 2 người sẽ tốt hơn nhiều so với 3 người có đúng không?

Samantha nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, thế nhưng lại có một loại cảm giác phấn khích mơ hồ đang chậm rãi dâng lên bên trong cô, thôi thúc cô nên gật đầu chấp thuận đề nghị của ả ta, tựa như bị thôi miên vậy.

Nhưng mà, dính líu tới Hina ngay từ đầu đã là một chuyện ngu ngốc. Cô sẽ không muốn cùng một giuộc với con rắn độc đó đâu. Even sẽ không thích. Vả lại, nếu như đụng tới "điểm yếu" của Evan, cô không chắc anh ấy sẽ có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.

- Sao lại chần chừ vậy hả Sammy yêu quý? Cô vẫn còn đang nghĩ cho con sâu bọ đó à? Cô thật là quá nhân từ mà quên cả bản thân.

- Nhân...từ? Quên bản thân...?

- Cô nhớ lại xem nào. Cô vốn là người gần gũi với ngài ấy nhất, cô hiểu tất cả về con người của ngài ấy, cùng ngài lớn lên, thân thiết như gia đình. Vậy mà bỗng dưng từ đâu ra lại xuất hiện một kẻ phá bĩnh tất cả, chỉ trong một khắc, những gì cô từng có được đều bị cướp đi. Cô cam tâm sao? Cô sẽ chấp nhận nhìn bóng lưng ngài ấy càng lúc càng xa dần, bên cạnh lại là một kẻ thấp kém không hề xứng đáng sao? Đáng lẽ người được sánh vai với ngài chính là cô cơ mà.

Quá khứ vui vẻ tràn về trong kí ức của Samantha như dòng thác, từng kỉ niệm, từng khoảnh khắc đã từng ngọt ngào như cứa vào trái tim của cô, đau đớn, nghẹt thở.

Lớp phòng thủ cuối cùng của lí trí đã bị phá vỡ.

Cô không cam tâm đứng nhìn như vậy.

Không phải là không có lí do mà có câu nói "kẻ thù của kẻ thủ là bạn".

Evan sẽ...không tra cứu chuyện này đâu nhỉ? Mình vẫn là người quan trọng đối với anh ấy. Khác với Hina, cho dù có bị phát hiện ra, anh ấy cũng sẽ không ghét bỏ cô đâu nhỉ?

Thấy được cái gật đầu nhưng vẫn còn ngại ngần của Samantha, Hina lập tức chộp lấy hai bàn tay của Samantha mà nắm chặt trước ngực, miệng cười toe rạng rỡ, hệt như một đứa trẻ vòi vĩnh thành công.

- Thật tốt quá! Không hổ danh là tiểu thư gia tộc Seige, chi thứ của Wistalia! Bản lĩnh thật đáng ngưỡng mộ!

Samantha gượng gạo cười, trong lòng đan xen hai dòng cảm xúc trái ngược nhau, ngứa ngáy không ngừng.

Đừng trách cô. Tất cả chỉ là vì bảo vệ tình yêu của cô và Evan. Là anh ấy đã ép cô mà thôi...



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện