Chương 12:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân thể người đàn ông dày rộng và ấm áp, đè cô trên đệm ghế sau, trên người có hương thơm độc nhất trộn lẫn giữa cam thảo và bạc hà, nặng nề bao phủ cô.
Lúc này, anh nói mấy lời tán tỉnh này xong, khoé mắt liền nhướng lên, ẩn chứa ý cười, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Lúc đầu, Tri Miên choáng váng vài giây, nhưng ở phương diện này, cô cũng đã sớm bị anh dạy hư, rồi sau khi dư vị qua đi, ngay lập tức liền thả cánh tay đang ôm cổ anh ra, hai má đỏ bừng lên.
“Anh bị hâm…”
Người này quá đáng quá rồi!
Đoạn Chước cười. “Ngại hả?”
“… Đoạn Chước, anh có thể nghiêm túc chút được không!”
“Ở bên ngoài hôn em, tại sao lại không nghiêm túc?” Vẻ mặt anh bình tĩnh, gác đầu lên tay nhìn cô. “Chẳng lẽ em lại hiểu sang ý khác sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên lười phản ứng lại anh.
Khoác áo khoác lên, cô ngồi thẳng người, duy trì khoảng cách với anh.
Lúc này, bên cạnh có một chàng trai đi tới, nhìn thấy hai người họ: “Đại ca, chị dâu, anh với huấn luyện viên Gia Cát đều trải qua thế giới hai người à, không đến chơi sao?”
Ở chỗ xa xa có người vẫy họ: “Đại ca, bốn thiếu một! Mau tới đây!”
Tri Miên định để anh đi tìm bọn họ, nhưng lại thấy Đoạn Chước xuống xe, nắm lấy tay cô. “Đi thôi, qua đó ngồi một lúc.”
Tri Miên chỉ đành đi theo qua đó.
Anh đánh bài, cô ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng người đàn ông đánh bài thắng, tâm trạng vui vẻ thì sẽ nói với cô vài câu.
Trước đây, cô rất thích ngồi đợi bên cạnh anh, cho dù không nói chuyện, chỉ nhìn anh cũng đã thấy rất vui vẻ, nhưng hôm nay, không biết tại sao, chưa ngồi được một lúc đã cảm thấy rất nhàm chán.
Cuối cùng, Tri Miên nói với anh: “Em có hơi buồn ngủ, muốn quay về xe.”
Anh quay đầu nhìn cô. “Buồn ngủ rồi thì đi ngủ đi.”
Tri Miên rời đi.
Gia Cát Vũ ở bên cạnh đang tình chàng ý thiếp ngắm sao với Khổng Tư, Tri Miên không quan tâm tối nay có sao băng hay không, cô chỉ muốn nằm trên xe nghỉ ngơi.
Mở cửa xe ra, cô đi lên, nằm ở ghế sau, đắp chăn lên.
Màn đêm ngày càng đậm, hội bài bạc bên ngoài cũng sắp nghỉ.
Cuối cùng cũng kết thúc, Đoạn Chước đứng dậy, quay về xe, mở cửa ra thì thấy Tri Miên đang yên tĩnh nằm ở trong, đã ngủ rồi.
Anh ngồi xuống bên cạnh, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, là cậu Trang Gia Vinh, anh nghe máy. “Alo, Lão Trang.”
Trang Gia Vinh không có con trai, từ nhỏ đã rất nuông chiều Đoạn Chước, coi như con ruột. Đoạn Chước rất thân với cậu, từ trước tới nay đều không có cảm giác cách biệt tuổi tác, vì thế liền gọi ông ấy như vậy.
Một người là Lão Trang, một người là Tiểu Đoạn.
Những người không thân quen sẽ không bao giờ nghĩ rằng bọn họ là cậu cháu.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Kỳ nghỉ Tết Dương lịch cũng sắp kết thúc rồi, mà lại không thèm gọi hỏi thăm cậu cháu một chút, cái đồ ăn cháo đá bát nhà cháu.”
Đoạn Chước cười. “Lão Trang, từ khi nào mà cậu lại sến súa như vậy chứ? Có cần cháu chúc mừng năm mới sớm với cậu lần nữa không?”
“Thằng nhóc thối, muốn ăn đòn phải không, chờ cậu về rồi xem cậu xử lý cháu như thế nào.”
“Khi nào cậu về?”
“Tết Dương lịch cháu có gọi điện cho ba mẹ cháu không đấy?”
“Gọi rồi, vợ chồng già bận bịu lắm, nói chẳng được mấy câu.”
“Vậy Tiểu Cửu thì sao? Cô bé nghỉ đông chưa?”
Thật ra, Trang Gia Vinh là người đầu tiên trong gia đình biết đến sự tồn tại của Tri Miên.
Lúc đó, Đoạn Chước vừa mới nhận nuôi Tri Miên không bao lâu, Trang Gia Vinh biết được, không ngờ lá gan cháu ngoại mình lại lớn như vậy, còn nhỏ tuổi mà đã dám vác một cô bé về nhà ở rồi.
Mà Đoạn Chước, vì muốn để cậu giấu bí mật cho mình, gần như là trở mặt với Lão Trang: “Trang Gia Vinh, nếu cậu dám nói chuyện này cho ba mẹ cháu, thì cháu sẽ không còn ông cậu nào nữa đâu đấy.”
Trang Gia Vinh nghe thấy lời này, không còn lựa chọn nào khác, đành phải giúp đỡ che giấu.
Tri Miên đang ngủ, trở mình, quay người sang phía anh, Đoạn Chước vừa nói, ngón tay vừa tuỳ ý chơi đùa mái tóc của cô gái.
“Không biết giao thừa năm nay ba mẹ cháu có về không nữa, đúng rồi, cháu định bao giờ mới dẫn cô bé về gặp mặt chính thức hai người họ vậy?”
Giọng nói Đoạn Chước đầy lười biếng. “Nói sau đi, gấp cái gì chứ.”
Lúc này cửa sổ xe bị gõ một cái.
Tư Mã Thành đứng ở bên ngoài vẫy tay với anh, Đoạn Chước xuống xe, đóng cửa lại, trong xe lần nữa trở lại yên tĩnh.
Cô gái đang nằm từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt trống rỗng.
Vừa nãy, Tri Miên bị giọng nói chuyện điện thoại của anh đánh thức, vì thế nghe thấy câu hỏi liên quan tới cô của Trang Gia Vinh, và câu trả lời của Đoạn Chước.
“Nói sau đi, gấp cái gì chứ.”
Giống như thái độ bình thường không để ý của anh.
Khoảnh khắc đó, cô không đủ can đảm để hỏi lý do.
Tri Miên biết, ba mẹ Đoạn Chước đều là nhà thiết kế vũ khí cao cấp trong một nhà máy quân sự ở phía bắc, nhiệm vụ công việc đều là cơ mật.
Anh sinh ra trong một gia đình có truyền thống hiếu học, ba mẹ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đã vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng mà dạy dỗ Đoạn Chước, bởi vậy, tuy rằng Đoạn Chước nhìn qua rất bướng bỉnh nổi loạn, nhưng thực tế cực kỳ có nguyên tắc.
Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có hai lần duy nhất mâu thuẫn với cha mẹ, một là cha anh cực lực phản đối việc anh nhập ngũ, anh liền vào giới EA, hai là việc anh tự ý đưa một cô bé về nhà.
Sau khi sự tồn tại của Tri Miên bị ba mẹ Đoạn Chước phát hiện, ba mẹ Đoạn Chước rất tức giận, sau này cũng không biết Đoạn Chước đả thông tư tưởng cho bọn họ như thế nào, chỉ nhớ là người đàn ông quay về, bảo cô yên tâm ở lại, rồi coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi lên đại học, Đoạn Chước cùng cô chuyển ra ngoài, Tri Miên như một tình nhân bị giấu giếm, cũng chưa bao giờ gặp được ba mẹ anh.
Lần nào Đoạn Chước cũng đều nói là không cần gấp.
Cũng giống như anh không phải gấp gáp gặp bạn bè cô vậy.
Có lẽ, trong tim anh, căn bản là không nghiêm túc coi trọng thân phận của cô, cùng lắm cũng chỉ là tạm thời chơi đùa qua lại mà thôi.
Chỉ có cô nghiêm túc, coi mối tình này thành cả đời.
Bên tai tịch mịch im ắng, rất lâu mà Đoạn Chước vẫn chưa có trở lại, Tri Miên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nỗi chua xót dâng trào trong tim, mãi mà vẫn không thể phân tán.
—————
Ngày thứ hai, sau khi từ Kim Sơn trở về, Đoạn Chước trực tiếp đưa cô về trường học.
Cả đường, Tri Miên yên tĩnh không nói lời nào, Đoạn Chước thấy cô có vẻ không vui, tuỳ tiện hỏi một câu, cô chỉ nói tối qua ngủ không ngon.
Sau khi tới trường, Tri Miên cởi dây an toàn ra, nói: “Tuần tới này em chuẩn bị thi, nên không về nhà nữa.”
Anh xoa đầu cô, không nói nhiều hơn: “Ừm, thi tốt.”
Tri Miên xuống xe, Hummer bỏ đi, không hề lưu luyến.
Trở lại trường học, Tri Miên ổn định tâm trạng, tập trung tinh thần vào ôn tập cuối kỳ, thành tích của cô luôn ổn định trong top 3 chuyên ngành, mỗi năm đều lấy học bổng hạng nhất, từ nhỏ tới lớn, rất ít chuyện có thể làm cô mất tập trung vào việc học.
Khoảng thời gian này, cô với Đoạn Chước cũng chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, người đàn ông không thích nhắn tin, nếu cô không chủ động tìm anh, thì căn bản là anh cũng sẽ không chủ động tìm cô.
Nói là có mâu thuẫn, căn bản cũng không phải, bởi vì Đoạn Chước không nhận ra được cái gì cả.
Giữa tháng 1, nhiệt độ lạnh hơn một chút.
Buổi trưa ngày thi cuối cùng, cô có đề cập tới chuyện ngày mai được nghỉ với Đoạn Chước, anh liền nói buổi tối sẽ đưa cô đi ăn.
Buổi chiều, sau khi ra khỏi phòng thi, cô nhận được tin nhắn của Đoạn Chước, đối phương nhắn tới tên của một hội quán, bởi vì mấy ngày nay Trình Lập có chuyện nên đã xin nghỉ phép, vì thế bảo cô trực tiếp tới đó.
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Tri Miên cũng không biết tại sao anh lại đưa cô đến ăn cơm ở loại nơi như vậy, cũng không nghĩ nhiều. Thu dọn xong vali, rồi từ ký túc xá đi ra ngoài, cô phát hiện bầu trời đột nhiên âm u, mây đen trĩu nặng trên đầu.
Hình như sắp mưa rồi.
Cô bắt xe buýt của trường đến cổng phía nam đại học C.
Hôm nay, các trường đại học và cao đẳng gần đây đều nghỉ lễ, người đứng đầy ở trạm xe buýt, xe vừa đến là đám học sinh liền dồn lên như thây ma.
Tri Miên nhìn hành lý túi to túi nhỏ trong tay, từ bỏ ý định đi xe buýt, lấy điện thoại ra gọi taxi.
Trên app hiển thị người xếp hàng rất nhiều, dự kiến phải đợi mười lăm phút.
Tri Miên ở bên đường chờ đợi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ trung niên:
“Tri Miên ———”
Một người phụ nữ ăn mặc quê mùa bước đến gần