Chương 11:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Đoạn Chước trở thành tuyển thủ EA chuyên nghiệp, không thể tránh khỏi việc sẽ bị thương.
Có một lần, tình trạng vết thương vô cùng nghiêm trọng, anh trở về nhà, Tri Miên ở bên cạnh nhìn anh bôi thuốc, đôi mắt đỏ lên giống như con thỏ nhỏ.
Người đàn ông thấy vậy, liền bình tĩnh che mắt cô lại, hôn lên. Chờ cho đến khi cô hoàn toàn ngốc rồi, Đoạn Chước mới thở hổn hển, giọng nói dửng dưng: “Em được làm từ nước sao? Còn khóc nữa thì anh sẽ ném em lên giường đấy.”
Lúc này, Tri Miên đang ngồi trong phòng làm việc của Đoạn Chước. Tiếng cửa bị đẩy ra, kéo cô từ trong hồi ức trở lại.
Người đàn ông cao lớn tiến vào.
Đoạn Chước đã mặc xong áo ngụy trang, tay áo dài che đi vết thương, anh nhìn thấy Tri Miên đang ngồi trên ghế sofa, liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau đó trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi.
Nhiệt độ bàn tay giữ ở eo truyền tới, khó mà bỏ qua, Tri Miên thấy vẻ mặt anh thong thả nhàn nhã, liền đẩy anh một cái: “Anh làm gì đó? Nhỡ chút nữa có người vào…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nằm ra ghế sofa. “Sợ cái gì, cũng không phải là họ chưa từng thấy.”
Trước đây, lúc người đàn ông đang trắng trợn kéo cô lại thân mật, thì bị người khác gặp phải.
Mặt cô đỏ bừng lên, còn anh thì vẫn bình tĩnh như cũ.
Da mặt dày hơn cả bê tông cốt thép luôn.
Tri Miên khó chịu, dùng ngón chân đá vào chân của anh, sau đó nhìn vào cánh tay trái bị thương của anh, vừa định nhấc tay chạm vào, thì cổ tay liền bị giữ chặt lại.
Anh nhìn đôi lông mày hơi nhăn lại của cô, lười biếng cười: “Đau lòng cái gì, hôm nay ông đây vẫn thắng mà.”
“…”
“Ai đau lòng cho anh chứ.”
“Không đau lòng mà vẫn chạy tới câu lạc bộ sao?”
Tri Miên cụp mắt: “Nhưng mà em đến rồi cũng không có tác dụng gì, cũng không thể làm được gì hết.”
Cô bị anh đuổi ra ngoài, ngay cả đến người bên cạnh cũng nói một câu, cô ở đây cũng không có tác dụng gì.
Vừa nói xong, cằm liền bị gãi, người đàn ông không nghe hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ không định gọi em qua đây, không phải vẫn đang xem cái triển lãm tranh gì đó sao? Thế nào rồi?”
“… Cũng được.”
“Chút nữa câu lạc bộ của anh vẫn còn chút chuyện.”
Tri Miên hiểu ý, liền đứng dậy: “Vậy em về trước đây.”
“Ừm, để Trình Lập đưa em về.” Anh đi tới trước bàn làm việc, cầm chìa khoá xe ở trên bàn lên rồi đưa cho cô, đúng lúc nhìn thấy hộp quà trên mặt bàn, thuận tiện hỏi cô: “Có muốn ăn bánh bông tuyết không?”
Tri Miên nhận lấy hộp quà màu xanh và trắng được đóng gói tinh xảo, đầu óc tinh tế của cô rất nhanh đoán ra, nói: “Đây là món quà mà bác sĩ Thư nói sẽ đưa anh đó sao?”
“Ừm.”
Trong lòng cô chua loét. “Cô ấy cho anh, anh không ăn sao?”
“Anh không ăn mấy thứ này, cái loại đồ ngọt ngấy này không phải là sở thích của em sao?”
“…” Tri Miên hừ một tiếng. “Đi đây.”
Cô rời khỏi phòng làm việc, lúc đến cửa thang máy, cửa liền mở ra, Thư Minh từ bên trong đi ra.
Thư Minh nhìn cô, gật đầu một cái, nhìn thoáng qua chiếc hộp cô đang cầm, vẻ mặt sững sờ.
Sau đó, đi lướt qua nhau.
————
Sau khi Trình Lập cầm lấy chìa khoá, liền lái xe tới cửa câu lạc bộ, Tri Miên lên xe.
Trong xe đã bật máy sưởi, cô liền cởi khăn quàng cổ ra, tựa lưng vào ghế.
Chiếc xe chạy đi, cô nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ, một người phụ nữ trung niên đang dắt một cô bé đeo cặp sách đi trên đường, có lẽ là một đôi mẹ con.
Đột nhiên, cô nhớ lại năm lớp sáu, trong lớp chọn lớp trưởng.
Giáo viên động viên mọi học sinh tích cực đăng ký, cô muốn tham gia, nhưng sợ bản thân làm không tốt, cho đến khi được mẹ khích lệ, cô mới đăng ký, cuối cùng cũng được chọn. Một năm đó, cô làm lớp trưởng, nhận được không ít sự công nhận và yêu mến của giáo viên và tất cả các bạn trong lớp.
Lúc đó, mẹ cô cười rồi xoa đầu cô: “Tiểu Cửu nhà ta giỏi như vậy, phải nên tự tin thêm chút nữa.”
Nhưng sau này, tất cả tự tin của cô đều bị người khác đập vỡ.
Bị bóng tối bao phủ 5 năm, cô không ngừng chối bỏ bản thân, đau đớn tột cùng.
Đến sau khi yêu đương cùng với Đoạn Chước, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ ưu tú, vẫn không thể khiến anh ấy thích bản thân mình nhiều hơn.
Cô thật sự không nên tiếp tục như vậy nữa.
Tri Miên một lần nữa nhớ lại chuyện trong buổi triển lãm tranh, suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Từ Từ: [Đàn chị, em nghĩ xong rồi, em muốn trở thành hoạ sĩ, có thể sẽ phải từ chức với chị trước rồi…]
Đầu bên kia rất nhanh liền trả lời lại: [Nghĩ thông rồi sao?]
Tri Miên: [Dạ.]
Cô hy vọng, một ngày nào đó truyện tranh của cô cũng có thể được tham gia một cuộc triển lãm như vậy, giống như vị hoạ sĩ trẻ đó, tỏa sáng lấp lánh.
Từ Từ rất ủng hộ cô, nói cho cô cụ thể về những hoạt động gần đây của truyện tranh Lạc Hoa, Tri Miên nói cô có đang âm thầm vẽ một bộ truyện tranh, tên là “Gió mùa tháng tám”, Từ Từ liền đề xuất rằng cô có thể cầm bản thảo đi nộp, biết đâu lại có thể trúng tuyển.
[Em cứ thử xem, vị trí trợ lý này chị vẫn tạm thời giữ lại cho em, hy vọng có thể nhận được tin tốt của em.]
Một tia nắng chiếu qua cửa sổ xe.
Tri Miên ngước mắt nhìn ra ánh nắng bên ngoài.
Cô chợt nhận ra, mình cần phải trưởng thành, độc lập.
Cô không cần phải được Đoạn Chước chăm sóc từ A đến Z như vậy nữa, cho dù, có một ngày cô rời khỏi anh, cô cũng vẫn có giá trị của riêng mình.
Dù cho thất bại, nhưng ít nhất, cô cũng đã cố gắng, nên sẽ không bao giờ hối hận.
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
———
Tri Miên về tới nhà, buổi chiều, đột nhiên nhận được điện thoại của Gia Cát Vũ.
“Tiểu Tửu, chắc hôm nay em vẫn chưa đi học đâu nhỉ, tối nay mấy người bọn anh hẹn nhau ra ngoài cắm trại, em cũng đến nhé.”
“Cắm trại ạ?”
Gia Cát Vũ nói, vòng đấu loại kết thúc, mấy anh em định ra ngoài tụ tập, anh ấy sẽ dẫn theo bạn gái, vì vậy liền hỏi Tri Miên có muốn đi cùng không.
“Anh đã nói với Tiểu Đoạn rồi, cậu ta bảo anh hỏi em.”
Tri Miên nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đồng ý.
“Được, gần tối anh sẽ bảo người đi đón em, có thể sẽ phải qua đêm, em nhớ mang theo đồ dùng cần thiết nhé.”
Gần tối, Tri Miên được đón đi.
Lúc gặp nhau ở cửa câu lạc bộ, gió lạnh rít gào, Đoạn Chước và mấy thành viên GYB đúng lúc từ trong câu lạc bộ đi ra, bước xuống bậc thang.
Tri Miên đứng ở đất bằng, Đoạn Chước đi tới trước mặt cô, nhìn cái mũi đỏ lên vì lạnh của cô, liền nói với Gia Cát Vũ: “Em đưa cô ấy lên xe, ai muốn ngồi xe em, thì bảo họ qua đây.”
“Không đúng, tay em như này có thể lái xe sao?”
Người đàn ông liếc anh ấy một cái. “Cũng có phải là bị què đâu.”
Anh đi về phía xe, Tri Miên đi theo lên.
Qua một lúc, Tư Mã Thành đi qua, gõ vào cửa sổ bên ghế phụ, Tri Miên hạ cửa sổ xuống, Tư Mã Thành cười cười: “Không có ai lên xe của em đâu, nói là không muốn quấy rầy thế giới của hai người, nên các em cứ đi trước đi, dẫn đường.”
Đoạn Chước khẽ à một tiếng, khởi động xe.
Trên đường, Tri Miên hỏi: “Tối nay chúng ta đi đâu cắm trại vậy?”
“Kim Sơn.” Anh nói thêm “Bạn gái Gia Cát Vũ đề nghị, nói bên đó có một đỉnh núi có view ngắm sao rất đẹp, tối nay chịu khó chờ một tí còn có thể thấy được sao băng.”
Nhưng mọi người chỉ là đi qua đó chơi, chứ không phải thật sự đi ngắm sao băng.
“Bọn họ muốn qua đêm, sáng mai sẽ đưa em về trường, được không?”
“Dạ.” Sáng mai cô không có tiết, cũng không có chuyện gì gấp.
Lái xe một tiếng, đã đến Kim Sơn ở ngoại ô thành phố Lâm. Trên đường lên núi, Tri Miên đã sớm không còn cảm giác về phương hướng nữa rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe dừng lại ở một khu đất cắm trại, gần đó có một con suối, phạm vi khá rộng rãi.
Mọi người lần