Chương 3: Bùng nổ hormone nam tính
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên soi gương, tức giận che đi bên kia, rồi nghe thấy di động của Đoạn Chước vang lên.
Người đàn ông nhìn người gọi đến, nhấc máy.
“Alo.”
Tri Miên chỉnh trang xong, muốn đợi anh nghe máy xong, nói tạm biệt rồi mới đi, cô tuỳ ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vậy mà lại nhìn thấy ba người bạn cùng phòng đang đi về hướng cô để chào hỏi.
Sao bọn họ có thể nhìn thấy cô vậy?!
Bên kia, Đoạn Chước cúp máy, trong đầu toàn là những mớ hỗn độn được nghe qua điện thoại, cau mày khởi động xe, nhẹ nhàng nói:
“Anh có việc, cần phải đi trước.”
“Em xuống xe đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Tri Miên ngưng lại, quay sang nhìn anh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em cứ yên tâm đi học đi.”
Tay người đàn ông nhéo nhéo giữa lông mày, giọng điệu đơn giản ngắn gọn, rõ ràng là không muốn nói thêm cái gì.
Tri Miên không dò hỏi nữa, xuống xe.
Xe phóng đi xa tầm nhìn, Đồng Nhiễm và hai người bạn cùng phòng đuổi tới, vẻ mặt cười xấu xa. “Miên Miên, bạn trai cậu đưa cậu tới à.”
Tri Miên nhàn nhạt trả lời: “Ừm.”
Đồng Nhiễm chọc chọc bả vai Tri Miên, cười. “Lúc nào cũng giấu đi không cho bọn tớ gặp, quá đáng lắm nha.”
Tri Miên cong môi: “Đi thôi, sắp muộn rồi.”
Tới lớp rồi, Tri Miên tìm vị trí và ngồi xuống.
Chính thức vào học.
Tri Miên ngồi ở hàng cuối bên cạnh cửa sổ, cằm gác trên khuỷu tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai văng vẳng tiếng giáo viên giảng về chuyên đề phiên dịch lịch sử, nhưng lại không nghe vào đầu.
Cô nhớ lại câu nói kia của Đồng Nhiễm.
Tại sao lúc nào cũng giấu đi không cho bọn tớ gặp.
Năm nhất, có một buổi tối, Đoạn Chước xử lý công việc ở trong phòng sách, cô đi vào đưa trái cây cho anh, liền bị anh kéo lên đùi ngồi.
Ngón tay anh nhéo nhéo vành tai của cô, cười: “Làm xong bài tập rồi sao?”
Cô gật đầu.
“Bé con, tại sao cứ cảm thấy em vào đại học cùng lúc học cấp ba chẳng có gì khác biệt vậy chứ.”
Tri Miên học chuyên ngành phiên dịch, bình thường có khá nhiều bài tập, cô choàng tay qua cổ anh, dựa vào bả vai anh, được anh thuận thế ôm vào lòng.
Cô im lặng một lúc, nhẹ giọng mở miệng: “Bạn cùng phòng của em biết… em yêu đương rồi.”
“Hửm?” Anh không có phản ứng gì. “Biết thì biết thôi.”
“Không phải ngày mai em cùng họ đi khu vui chơi sao?” Giọng cô dừng lại một chút. “Anh… có muốn đi cùng em không?”
Ngón tay của người đàn ông quấn quanh mái tóc dài của cô. “Ngày mai không rảnh, em tự mình đi chơi đi.”
Cô rối rắm, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Thật ra… bạn cùng phòng của em muốn gặp anh.”
Bạn cùng phòng biết rất lâu rồi, mà cô cũng muốn giới thiệu anh cho họ biết.
Đoạn Chước cười. “Họ tò mò như vậy để làm gì?”
“Thì……”
Cô đang tìm từ, thì nghe thấy anh nói: “Sắp phải chuẩn bị thi đấu rồi, để nói sau đi.”
“… Vâng.” Cô gật đầu, che giấu đi sự thất vọng trong nội tâm.
Sau đó, Đoạn Chước chưa hề nhắc tới việc muốn gặp bạn của cô, đến khi anh nổi danh rồi, cô cũng không còn dũng khí để nhắc lại nữa.
Thực ra, sao cô lại không muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh anh, kiêu ngạo nói với người khác, rằng anh chính là bạn trai của cô chứ.
Nhưng so với anh, cô có vẻ bình thường hơn rất nhiều.
Không thể cùng sánh vai được.
———
Một tiết học, Tri Miên không hề nghiêm túc nghe, lúc nghỉ giữa tiết, Đồng Nhiễm nói muốn đi vệ sinh, Tri Miên liền lấy bình giữ nhiệt, rồi đi cùng cô ấy.
Phòng đun nước ở ngay bên cạnh nhà vệ sinh, Tri Miên lấy nước xong, liền đi đến nhà vệ sinh, Đồng Nhiễm đang soi gương dặm lại son.
“Có phải hôm nay tớ đánh son quá nhạt không?” Đồng Nhiễm hỏi.
Tri Miên đi tới cạnh cô ấy. “Không đâu, vừa đẹp mà.”
“Vậy thì tốt…”
Cánh cửa phía sau bị đẩy ra, một cô gái đi vào.
Là Trang Ngữ Tuyết lớp bên cạnh.
Trang Ngữ Tuyết có hận thù sâu sắc với Tri Miên, hai người họ đã cạch mặt nhau từ năm nhất rồi.
Cô ta nhìn thấy hai người, đi lên trước rửa tay, khoan thai nói: “Tri Miên, hôm qua chắc cậu không ở ký túc xá nhỉ?”
Đồng Nhiễm trừng mắt với cô ta: “Trang Ngữ Tuyết, cô muốn nói cái gì?”
Cô gái ngây thơ vô tội mà chớp chớp mắt. “Tôi chưa nói cái gì hết á, chỉ là tối qua, bạn cùng phòng của tôi nhìn thấy Tri Miên được một chiếc siêu xe đón đi thôi, chắc là sáng nay mới quay về nhỉ?”
Tri Miên im lặng nhìn cô ta, không nói chuyện.
Đồng Nhiễm tức điên máu: “Cả ngày chỉ biết bày trà khỉ gió, cô có thấy ghê tởm không?”
Trang Ngữ Tuyết đóng vòi nước lại, vẩy vẩy nước trên tay, đi tới trước mặt Tri Miên: “Ai mới là người ghê tởm, chẳng lẽ lại không rõ ràng sao? Tìm một người đàn ông có tiền, bẩn một tí cũng không sao, miễn là sống tốt hơn chút là được, đúng không?”
Cô ta vừa dứt lời, mặt liền bị Tri Miên hất nước lên.
Trang Ngữ Tuyết che khuôn mặt ướt đẫm lại, cực kỳ kinh hãi.
“Tri Miên ———”
Tri Miên nhàn nhạt nhìn cô ta:
“Ban cho cậu chút nước, để cậu tỉnh táo chút.”
Trang Ngữ Tuyết không ngờ tới cô sẽ trực tiếp ra tay, liền tức giận giơ tay lên, ngay lập tức bị Tri Miên hung hăng giữ chặt lại, cô ta đau đến nhíu mày. “Cậu buông ra…”
Tri Miên nhìn thẳng vào mắt cô ta:
“Thích xoi mói người khác như vậy, vậy thì sao không dứt khoát phản ánh thẳng với giáo viên phụ đạo đi?”
Trang Ngữ Tuyết trừng mắt. “Cậu đừng tưởng tôi không dám!”
“Vậy nếu như giáo viên phụ đạo tới tìm tôi, thì tôi cũng sẽ rất vui lòng tâm sự với cô về sinh hoạt hằng ngày của cậu, chắc hẳn là cuộc sống của cậu thú vị hơn của tôi nhiều.”
Trang Ngữ Tuyết bị phản bác đến mức không nói ra lời.
Tri Miên kéo Đồng Nhiễm đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Vẻ mặt Đồng Nhiễm kinh ngạc mà cảm thán: “Miên Miên, vừa nãy cậu ngầu đét, Trang Ngữ Tuyết bị dọa đến ngu người luôn rồi ha ha ha.”
Thật ra, Tri Miên rất hiếm khi tức giận.
Nhưng khi bị khiêu khích, thì cô cũng không phải là người thích chịu đựng.
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Đồng Nhiễm vẫn còn tức. “Cái nhỏ Trang Ngữ Tuyết này đúng là con hâm, chỉ là người cô ta yêu thầm thích cậu thôi mà? Đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn còn nhằm vào cậu.”
Cô