Chương 4: Cô gái nhỏ nhà họ Đoạn
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên kia, mấy chàng trai giờ mới biết là con gái nhà người ta đã có chủ, xấu hổ mà thu hồi.
Đoạn Chước thu mắt lại, bước lên bậc thang, đi tới trước mặt Tri Miên, cầm lấy cốc trà sữa bên cạnh cô, uống mấy ngụm. Đặt lại cốc trà sữa, đột nhiên cúi người xuống, kéo gần khoảng cách với cô.
Vừa vận động xong, anh thở hồng hộc, đối diện ánh mắt mờ mịt của cô, anh liền giơ tay lên véo má cô, cười một cái, giọng nói trầm thấp:
“Làm sao, nhìn bạn trai của em đến ngây người à?”
“…”
Tri Miên nhìn dáng vẻ tự luyến của Đoạn Chước, như thể đang hỏi cô ——— có phải bị sự đẹp trai của ông đây làm cho ngây người không?
Đúng là nực cười.
“Em chỉ kinh ngạc thôi, gần đây, người nào đó làm gì mà càng ngày càng xấu đi vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô liếc nhìn anh một cái rồi quay đi chỗ khác.
“Càng ngày càng xấu?”
Đoạn Chước ngồi xuống bên cạnh cô, bế cô lên đùi, rồi véo nhẹ vào mặt cô.
Tri Miên chưa phản ứng kịp, thì hơi thở nóng bỏng của người đàn ông đã phả xuống, chiếm giữ môi cô, sau đó cắn nhẹ liếm khẽ.
Đôi mắt Tri Miên mở to.
Đang ở bên ngoài, xung quanh vẫn còn những người khác nữa mà!
Cô xấu hổ đến mức nhiệt độ trên mặt tăng lên, nức nở, muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay ở bên eo lại vẫn giữ chặt lấy cô.
Một lát sau, người đàn ông dừng lại, liếm môi, cười. “Ai càng ngày càng xấu?”
“…” Tri Miên xấu hổ mà lẩm bẩm. “Ai thì người đấy tự nhột.”
Đoạn Chước giơ tay lên, tuỳ ý xoa xoa mái tóc cô. “Sao gần đây giống cứ như con nhím nhỏ thế.”
“…”
Anh mới là con nhím.
Tri Miên đánh tay anh. “Anh buông em ra.”
“Lại thẹn thùng sao?”
Đoạn Chước quay đầu lại, quét mắt nhìn qua mấy chàng trai vừa nãy, đối phương hoảng sợ thu hồi ánh mắt tò mò, đi xuống khán đài, bước nhanh về phía thao trường.
Rồi sau đó, anh buông tay ra, Tri Miên đứng lên.
Đoạn Chước đứng dậy theo, ngón tay búng vào trán cô: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Anh lười biếng bước xuống khán đài, Tri Miên đi theo.
———
Mặt trời ngả về đằng Tây, chiếc xe Hummer màu đen đi từ ngoại ô vào trung tâm thành phố, cuối cùng lái xe tới khách sạn quốc tế Đường Duyệt.
Đây là một khách sạn năm sao ở Lâm Thành, trên danh nghĩa là của cậu Đoạn Chước – Trang Gia Vinh. Gần đây, Trang Gia Vinh bận rộn rót vốn ở những nơi khác, không ở thành phố Lâm, nhưng quản lý khách sạn đều biết Đoạn Chước.
Những tòa nhà cao tầng được bao phủ bởi ánh đèn vàng trong đêm, khiêm tốn mà xa hoa.
Đoạn Chước cùng Tri Miên đi vào sảnh lớn của nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi lên tầng năm.
Ra khỏi thang máy, Tri Miên liền nghe thấy tiếng cười nói, cô ngẩng đầu nhìn thấy hai người đàn ông đang đi tới phía hai người.
“Ô là la, tới rồi à!”
“Đợi hai người lâu lắm rồi nha ———”
Hai người đó là Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành, là bạn tốt chơi thân với Đoạn Chước từ nhỏ đến lớn, lớn hơn Đoạn Chước một tuổi.
Nghe Đoạn Chước nói, ba người họ vốn là tuyển thủ vật lộn tự do độ tuổi thanh thiếu niên của một phòng tập quyền anh, năm cấp ba, Đoạn Chước đã giành chức vô địch cấp tỉnh, còn Gia Cát Vũ với Tư Mã Thành đứng thứ hai và thứ ba, sau này, anh không tiếp tục đánh lên trên nữa, hai người này liền giành được chức quán quân và á quân toàn quốc.
Bây giờ, họ là huấn luyện viên kỹ năng và huấn luyện viên thể lực trong câu lạc bộ.
“Được đó, lại giành tiếp một chức quán quân nữa, ông chủ tổ chức tiệc mừng lớn cho cậu, bọn anh đều được hưởng ké ánh hào quang của chú rồi.” Gia Cát Vũ vỗ vai Đoạn Chước.
Đoạn Chước cười. “Vậy dịp trọng đại như này, tại sao không gọi bạn gái anh tới?”
“Thật ra thì cậu ấy muốn mang bạn gái tới, chẳng qua là suy nghĩ nửa ngày, cậu ấy vẫn không biết nên mang bạn gái nào tới mới thích hợp.” Tư Mã Thành không nhanh không chậm nói một câu.
Gia Cát Vũ trừng mắt nhìn qua. “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
“Tớ nói thật mà, ai mà không biết tốc độ cậu thay bạn gái còn nhanh hơn cả thời gian cậu thay quần áo chứ?”
“Cậu xàm chóa…”
Tri Miên đã nhìn thấy hai người này cãi nhau nhiều năm, đã thấy nhiều nên chẳng còn gì lạ nữa.
Gia Cát Vũ ôm lấy bả vai Đoạn Chước, nhìn về phía cô. “Tiểu Tửu, lâu lắm rồi không nhìn thấy em đó, em cũng không thèm đến câu lạc bộ chơi, anh đưa em đi chơi bóng bàn nha?”
Bọn họ gọi cô là “Tiểu Tửu”, là bởi vì lúc mới vừa quen nhau, có một lần Đoạn Chước gọi cô là “Tiểu Cửu”, bọn họ nghe nhầm, còn tưởng rằng anh muốn uống rượu, sau đó, vẫn cứ đùa mà tiếp tục gọi như thế.
Tri Miên mỉm cười: “Sắp tới kì thi cuối kì rồi.”
Bốn người đang nói chuyện, thì một giọng nữ thánh thót xen vào:
“Ôi, ba người các anh đều ở đây sao?”
Người phụ nữ mặc áo khoác nâu bước tới, trang điểm rất tinh xảo, cười tươi.
“Chà, bác sĩ Thư đến rồi.”
Thư Mính dỗi, nói: “Anh Vũ, không phải là nơi làm việc thì đừng gọi em là bác sĩ, gọi tên là được rồi.”
“Được, còn không phải là do anh lễ phép sao.”
Thư Mính bất đắc dĩ cười, nhìn về phía Đoạn Chước, âm thanh dịu lại vài phần: “Đoạn Chước, chúc mừng anh nhé, lại đạt được giải vô địch quốc gia nữa rồi.”
“Cảm ơn.”
Thư Mính dịu dàng nói: “Vừa mới thi đấu xong, gần đây anh nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nghe nói buổi chiều anh lại đi tập luyện thêm à?”
Tư Mã Thành: “Thư Mính, em đừng lo lắng cho cậu ấy, từ trước đến nay cậu ấy vẫn luôn như vậy rồi.”
“Vậy thì không được, sắp phải tham gia thi đấu thế giới rồi…” Thư Mính nói xong, ánh mắt mới rơi lên người cô gái bên cạnh Đoạn Chước, phát hiện là chưa bao giờ gặp qua. “Cô bé này là?”
Gia Cát Vũ nói: “Đây là cô gái nhỏ nhà Đoạn Chước.”
“Hả?” Thư Mính kinh ngạc. “Bạn gái sao?”
“Đương nhiên rồi, em nhìn xem, ngày thường, ai có thể đến gần người không màng nữ sắc như Đoạn Chước như vậy chứ, đúng không?” Gia Cát Vũ nhướng mày nhìn Đoạn Chước.
Thư Mính nghẹn lời, lặng lẽ đánh giá Tri Miên.
Lúc này, điện thoại của Đoạn Chước vang lên, anh cầm điện thoại xem “Là Tiểu Khốc, tôi nghe đi nghe điện thoại.”
“Anh ta vẫn còn ở bệnh viện sao…”
Đoạn Chước đi qua một bên, hai người đàn ông còn lại cũng đi theo qua đó, chỉ còn lại Tri Miên với Thư Mính đứng tại chỗ.
Thư Mính vươn tay về phía cô: “Xin chào, Thư Mính.”
“Xin chào, Tri Miên.”
“Nhìn em có vẻ vẫn còn nhỏ, vẫn đang học đại học sao?”
“Vâng.”
Thư Mính kinh ngạc. “Lần đầu chị nhìn qua, còn tưởng em là em gái của Đoạn Chước cơ, lần này đi thi đấu cùng anh ấy, chị chưa từng nghe anh ấy nhắc đến em, giấu em đi cũng kỹ thật đấy.”
Tri Miên nghe vậy, ánh mắt ngừng lại, chỉ mỉm cười.
“Thật ngưỡng mộ khi em có người bạn trai ưu tú như vậy. Năm sau là anh ấy sẽ phải tham gia UMF, sẽ càng bận hơn, chắc là bình thường, thời gian hai người gặp mặt cũng sẽ không nhiều lắm.”
“… Dạ.”
“Đúng rồi, em với anh ấy ở bên nhau bao lâu rồi?”
Tri Miên còn chưa trả lời, thì Đoạn Chước đã quay lại, trực tiếp ôm lấy bả vai cô:
“Đi vào thôi.”
Đoạn Chước đưa cô rời đi.
Tri Miên quay lại nhìn Thư Mính đang đứng tại chỗ sững sờ, hỏi:
“Bác sĩ Thư đó… là ai vậy?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn điện thoại, thờ ơ trả lời. “Là bác sĩ mới đến chiến đội của bọn anh.”
“Ồ.”
Đi đến sảnh lớn của buổi tiệc, bên trong đã có rất nhiều người tới, bao gồm cả ông chủ của câu lạc bộ, huấn luyện viên của chiến đội GYB, thành viên, còn có một ít bạn bè hay chơi ở câu lạc bộ.
Anh chào hỏi bạn bè, Tri Miên ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, khi nhìn thấy cô, người không quen sẽ khen cô xinh đẹp, còn người quen thì sẽ trêu chọc vài câu, là xong rồi.
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Mọi người ngồi xuống, một lát sau nhân viên phục vụ đưa rượu tới, lại cầm theo hai lon sữa Vượng Tử, đặt trước