Chương 5: Xách cô lên như gà con
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muốn cái gì, anh mua cho em.”
Lời anh vừa nói ra, trong lòng Tri Miên cảm xúc lẫn lộn.
Anh nói rất bình thản.
Cũng không hỏi xem cô gặp phải chuyện gì, cô cần gì.
Tiền quả thực rất có quyền uy, nhưng đó không phải là thứ cô muốn nhất vào giờ phút này.
Một lúc lâu sau, Tri Miên chỉ nói: “Em không thiếu tiền, hôm nay có bản thảo gấp cần em phải làm xong trong tối nay, em phải về.”
Cô cứ khăng khăng như vậy, rốt cuộc người đàn ông cũng nói:
“Anb đưa em về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần, không cần đâu…” Tối nay, anh là nhân vật chính, anh đi rồi thì còn làm ăn được gì nữa. "Thôi để em bảo anh Trần Lập đưa em về.”
“Cũng được.”
Đầu ngón tay của Đoạn Chước vuốt nhẹ vào trong lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: “Để cậu ấy đưa em về nhà.”
Lời nói đầy thâm ý.
Trong đầu Tri Miên loé lên điều gì đó, bên cạnh liền truyền tới giọng nói trêu chọc của Gia Cát Vũ: “Tiểu Đoạn, em lôi kéo bạn gái thì thầm cái gì thế, rải cơm chó chốn đông người à! Quá đáng thật!”
Rất nhiều người nghe thấy liền tiếng nhìn qua.
Tri Miên đứng dậy, nói với người đàn ông: “Em đi đây.”
“Ừm.”
Cô quay sang chào hỏi những người có mặt ở đây, có người kinh ngạc: “Có chuyện gì gấp vậy, chị dâu chị uống thêm hai ly nữa đi?”
Cô nói: “Không có gì đâu, có chút chuyện công việc thôi.”
“Không phải chị vẫn còn đang đi học sao?”
“Là công việc bán thời gian bình thường thôi.”
“Ồ, là vậy à…”
Đợi Tri Miên đi rồi, Gia Cát Vũ đi tới bên cạnh Đoạn Chước “Có phải là em ngược đãi Tiểu Tửu nhà người ta không vậy, không cho chi phí sinh hoạt, làm em ấy phải tự đi làm việc bán thời gian kiếm thu nhập sao?”
Đôi mắt Đoạn Chước lạnh lùng quét qua. “Anh nghĩ sao?”
Anh nghĩ tới, mấy tháng nay, anh chuyển tiền tới thẻ của cô gái, cô đều không động vào, hỏi cô thì cô đều nói là tiền bản thân kiếm vẫn đủ tiêu.
Gia Cát Vũ sờ sờ cằm, cười. “Em gái nhà em tốt thật đấy, nghĩ tới mấy người bạn gái cũ lần trước của anh, luôn hận không thể bắt anh ngày nào cũng phải mua hàng hiệu cho họ, rút cạn ví của anh, thật không thể hiểu nổi anh đã gặp phải hạng người gì.”
Đoạn Chước cong miệng. “Cái này còn không hiểu nổi sao?”
“Có ý gì?”
Tư Mã Thành đi qua: “Có câu nói rằng, vật họp theo loài, người phân theo nhóm đó.”
Gia Cát Vũ: “Biến đi.”
————
Tri Miên ra khỏi nhà hàng, thấy chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn ở đây. Lên xe, nói quay về Tiêu Tinh Châu xong, cô liền dựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Suy nghĩ rối ren.
Hồi ức đan xen.
Cô bỗng chốc nhớ lại bảy năm trước, thành phố Lâm chỉ là một thành phố bình thường, kinh tế mới bắt đầu phát triển, vẫn chưa giàu có và lộng lẫy như bây giờ.
Năm ấy ———
Cô cũng mới vừa gặp được Đoạn Chước.
Đó là kì nghỉ hè chuẩn bị lên lớp 9, bố mẹ qua đời, Tri Miên cứ như một quả bóng, bị đá tới đá lui giữa ba nhà họ hàng, chỉ có 300 tệ, mà chạy trốn khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu 5 năm này.
Hành lý cô mang theo, cũng chỉ có mấy quyển sách giáo khoa, vài bộ quần áo mùa hè, cuốn sách đánh giá trà mà mẹ yêu thích nhất, cùng với những hòn đá nhỏ hình san hô nhỏ mà cha mang về cho cô sau chuyến thám hiểm đến Nam Cực.
Cô chạy ra ngoài, một mình đi lung tung trong thành phố này, như một con nghé con mới sinh, ngây thơ và không biết sợ.
Cô cảm thấy sẽ không có những ngày tháng nào phải hèn mọn hơn trước nữa.
Cô có chết, cũng không muốn chết ở trong nhà của đám họ hàng đó.
Không ở nổi trong khách sạn, cô đi tới một cái khu nhỏ cũ, nhìn thấy trước cửa một ngôi nhà dán quảng cáo cho thuê, liền tìm đến đó.
Lúc đầu, dì chủ nhà thấy cô còn nhỏ tuổi, nên tưởng rằng là cô bé ở đâu đó đến đây đùa giỡn, liền cho cô một miếng dưa hấu. “Cô bé mau mau về nhà đi nhé.”
Cô vội vàng lấy từng tờ tiền được gấp trong ví ra:
“Dì ơi, con có tiền!”
Cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt kiên định: “Con muốn thuê, thuê trước một tháng, có được không ạ?”
Cô bịa một cái cớ, nói là đến thành phố Lâm tìm họ hàng, họ hàng đang có việc ở nơi khác, nên đưa trước cho cô một số tiền, bảo cô thuê một chỗ ở, một thời gian nữa sẽ tới đón cô.
Cô thuê một căn phòng nhỏ 20 mét vuông, nhưng cô chỉ có 300 tệ, đến tiền thuê phòng tháng thứ hai cũng không có, huống chi là tiền để đi học.
Cô muốn tìm một nơi để kiếm tiền, nhưng mà, không có chỗ nào đồng ý nhận lao động vị thành niên như cô.
Lúc đó, cô nghèo đến mức trong túi chỉ còn 20 tệ, đến cơm cũng không có mà ăn, cô không dám đi tìm cảnh sát, sợ lại bị đưa về nhà họ hàng, cuối cùng đi đến đường cùng, cô chỉ có thể đi ăn xin.
Cô học theo người ăn xin trên cầu vượt, cầm một tấm bìa cứng, viết lên cảnh ngộ của bản thân.
Có lần, cô xin cả ngày trời, chỉ ăn được một cái bánh bao, buổi tối, cô đi tới một phố chợ đêm, có rất nhiều quán ăn khuya ở trên ven đường, cô cầm bìa cứng, đi đến một quán ăn khuya, nhẹ giọng hỏi từng bàn một.
Mấy bàn đầu còn lười phản ứng lại, cho đến khi tới một bàn có vài thanh niên lêu lổng lớn hơn cô vài tuổi đang ngồi, vỏ chai rượu rỗng bày ra nửa bàn, bọn họ nghe thấy tiếng cô xin hộ, vậy mà lại ngừng nói rồi nhìn cô.
Trong đó, có một chàng trai tóc đỏ đánh giá vẻ ngoài của cô, cắn điếu thuốc, hỏi: “Em gái nhỏ, nói với anh trai một chút, em mấy tuổi rồi?”
Tri Miên nhìn dáng vẻ không thân thiện lắm của anh ta, do dự mà sửa lời: “15 tuổi.”
Tóc đỏ nhíu mắt lại. “Trời, nhỏ như vậy sao, còn chưa thành niên nữa.”
Mấy thằng đệ ngồi bên cạnh cười theo: “Không phải là anh Đông của chúng ta thích người non nớt sao?”
Tri Miên ngơ ngẩn nhìn bọn họ, giống như nai con gặp bầy sói đói.
Tóc đỏ vẫy tay gọi cô, bảo cô qua đây, thì sẽ cho cô tiền.
Tri Miên cảm thấy có gì đó không ổn, nắm chặt bìa cứng, đột nhiên hối hận khi hỏi đến bàn này, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân.
Tóc đỏ vẫn không buông tha. “Em gái nhỏ, nếu không thì em theo anh trai về nhà, anh cho em…”
Anh ta chưa kịp dứt lời, thì đã bị một chiếc đũa đột nhiên ném vào mặt.
“ĐM, thằng ngu nào!” Tay tóc đỏ che trán vì đau, quay đầu sang nhìn bàn bên cạnh, nơi đôi đũa được ném tới mặt anh ta.
Bên đó có ba chàng trai.
Thiếu niên ngồi ngoài cùng bên phải, gần đường nhất, trên người mặc chiếc áo đen ngắn tay với quần túi hộp, trong tay đang nghịch một chiếc đũa.
Anh lười nhác dựa vào ghế nhựa, đôi chân dài thoải mái vắt chéo, đối diện với ánh mắt của tóc đỏ, nhếch môi:
“Thật ngại quá, ném chơi thôi, vừa khéo lại rơi vào mặt anh.”
Lời xin lỗi này vừa nghe liền thấy chẳng có xu thành ý nào.
Tóc đỏ thấy anh ném vào mình như này, liền hung tợn chỉ vào anh “Không phải cố ý? Mày CMN nói cho ai tin, nói cho bố mày ———”
Ai ngờ chiếc đũa thứ hai lại bay qua.
Thiếu niên kéo dài giọng “A” một tiếng, khóe miệng hơi cong, cười:
“Bây giờ mày đoán xem có phải tao cố ý hay không?”
Tóc đỏ giận dữ, muốn đứng lên đánh người, lại bị anh em bên cạnh ngăn lại, không biết nhắc tới cái gì mà “Một trong ba người” “Đoạn Chước”, tóc đỏ ngay lập tức biến sắc, không dám sủa thêm câu nào.
Mặt thiếu niên không thay đổi, ánh mắt nhìn sang cô gái đứng bên cạnh, ngay sau đó, liền hất cằm, lười biếng mở giọng:
“Cô bé kia ———”
Tri Miên ngây ngốc.
Anh đang gọi cô sao?
“Nhặt chiếc đũa lên đưa đây cho anh.”
Anh nói.
Tri Miên phản ứng lại, khom lưng nhặt chiếc đũa lăn đến bên cạnh chân mình lên, do dự một chút, sợ đám người tóc đỏ lại tìm cô làm phiền, vì thế đi về hướng người thiếu niên.
Đi tới trước mặt anh, dưới ánh đèn sợi đốt cô mới cẩn thận nhìn rõ mặt anh.
Tóc đen, lông mi dài, môi mỏng, mũi cao, khuôn mặt sắc nét và rực rỡ.
Là một khí chất khác hoàn toàn với đám tóc đỏ kia.
Đẹp đến mức… làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
Tri Miên đưa chiếc đũa cho anh, chú ý tới các đốt ngón tay thon dài của anh, nhớ lại vừa rồi.
Anh làm thế nào mà ném chuẩn như vậy…
Thiếu niên cầm chiếc đũa, tuỳ ý ném lên bàn, sau đó để ý đến