Chương 51:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoạn Chước đứng trước mặt Tri Miên, nghe vậy cười nói: "Không phải đây cũng là nơi xem phim sao?"
Mặt Tri Miên trở nên nóng bừng.
Rạp chiếu phim tư nhân, chỉ có hai người xem phim, tưởng cô không biết anh muốn làm gì sao!
Cô đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Đoạn Chước cúi xuống, đối diện ánh mắt của cô, ý cười càng sâu: "Chỉ là xem phim thôi, sao lại căng thẳng vậy? Chỉ là anh không thích kiểu rạp chiếu phim ồn ào bên ngoài thôi."
Trong đầu Tri Miên đang diễn ra cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ.
"Anh hứa, những gì không nên làm anh sẽ không làm, được không?"
Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó, Đoạn Chước khẽ nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào rạp chiếu phim tư nhân.
Tri Miên nghĩ, người này đúng là một tên lưu manh mà...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bước vào rạp chiếu phim, Đoạn Chước đi tới quầy lễ tân tìm nhân viên mở một phòng riêng, sau đó hỏi Tri Miên. "Em muốn xem phim gì?"
"Gì cũng được, anh quyết định đi."
Cuối cùng, Đoạn Chước chọn một bộ phim nước ngoài, thanh toán tiền, sau đó người phục vụ nói: "Mời hai người đi theo tôi."
Hai người đi theo người phục vụ đến phòng riêng.
Trước đây, Tri Miên chưa từng tới nơi như vậy, cho dù lúc trước ở bên Đoạn Chước, bọn họ đều xem phim ở nơi riêng tư, nên thường là xem phim ở nhà.
Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, cô biết, lần nào xem phim cũng không phải là việc chính, người đàn ông luôn lấy cái mác xem phim, để động tay động chân với cô.
Thường thì Tri Miên sẽ không biết nửa sau phim ra sao, vì anh đè cô lên sofa hôn tới tấp, thậm chí, đôi khi anh còn bế thẳng cô về phòng ngủ.
Mà cô cũng không bao giờ chống lại hành động của anh, ngược lại, còn mặc kệ hành động càn quấy của anh.
Nhưng bây giờ thì khác...
Tim Tri Miên đập nhanh hơn một chút, bước đến cửa phòng riêng, người phục vụ đẩy cửa ra, Tri Miên nhìn vào bên trong, bên trong là một không gian khép kín, môi trường sạch sẽ, có một chiếc sofa dài, phía trước là một bàn trà nhà, đối diện với sofa là một màn hình.
Ánh sáng mờ ảo, lấp đầy bầu không khí ái muội.
Tim cô đập nhanh hơn.
Người phục vụ bước vào, bật máy tạo độ ẩm trong góc phòng, nói với hai người: "Vài phút nữa phim sẽ bắt đầu chiếu, xin hai người đợi một lát."
Sau khi phục vụ rời đi, Đoạn Chước và Tri Miên ngồi xuống sofa.
Ba phút sau, người phục vụ gõ cửa, mang bắp rang, đồ uống và bánh tiramisu mà Đoạn Chước gọi vào.
Mắt Tri Miên sáng lên. "Sao anh còn gọi cả bánh kem vậy?"
Đoạn Chước nhìn cô cười: "Ăn chút bánh ngọt, thì người nào đó mới có thể giải tỏa căng thẳng được."
Tri Miên rời mắt đi. "Tôi có căng thẳng đâu..."
Chỉ là xem phim thôi mà, cô có gì mà phải căng thẳng.
Người đàn ông chỉ cười không nói, sau đó, màn hình trước mặt sáng lên, phim bắt đầu, Đoạn Chước đứng dậy, đi tới cửa, khóa cửa phòng, rồi tắt đèn.
Trong phòng, chỉ có ánh sáng do màn hình lớn phát ra.
Đoạn Chước lại ngồi bên cạnh cô, hai chân mở rộng, thả lỏng, một tay gác phía sau cô, cô quay đầu lại hỏi: "Phim này tên là gì?"
Anh suy nghĩ vài giây, rồi nói tên.
Tri Miên chưa từng nghe nói qua. "Anh thích xem sao?"
"Chọn bừa."
"... Chọn bừa?"
“Với anh, xem phim không phải là việc chính.” Anh nói bằng giọng trầm thấp. “Ngắm em quan trọng hơn.”
"... Đoạn Chước, anh có thể nghiêm túc được không?"
Người đàn ông cong môi. "Đâu có động tay chân đâu, sao lại bảo anh không nghiêm túc?"
Vậy thì anh cũng không thể chỉ... trêu chọc cô được.
Tri Miên không muốn để ý đến anh, bắt đầu tập trung xem phim, ăn bánh.
Đoạn Chước ở một bên, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người cô gái.
Cô đang ngồi đoan trang, khuôn mặt trắng nõn như món đồ sứ được chế tác tinh xảo, dưới ánh đèn có một tầng lông tơ mỏng, đôi mắt như ánh sao, nhuốm đầy ánh sáng, sống mũi cao thẳng, từng miếng bánh kem được đưa lên môi đỏ mọng, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.
Chỉ nhìn cô như thế này thôi cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc, không gì có thể thay thế được.
Suốt một năm không nhìn thấy cô, có thể được ở bên cạnh cô như thế này, quả là một hy vọng xa vời. Nhưng bây giờ, ông trời đã cho anh một cơ hội khác, để cô xuất hiện trước mặt anh.
Tri Miên ăn bánh xong, cực kỳ thỏa mãn, cô lại ôm bắp rang, lại nghe Đoạn Chước ở bên cạnh dịu dàng dặn dò: "Ăn ít thôi, đừng để bị nóng trong."
"Ồ..."
Trước kia, mỗi lần cô ăn một thùng bắp rang, thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ bị đau họng.
Tri Miên lười biếng dựa vào sofa, một lúc sau, tay cô bị người đàn ông nắm lấy, trái tim loạn nhịp, muốn rụt lại. "Đoạn Chước..."
Anh nghiêng đầu về phía cô, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp lưu luyến: "Chỉ nắm một lát thôi."
Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp, nhiệt độ không ngừng truyền tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, rõ ràng là một hành động vô cùng ngây thơ, nhưng trong hoàn cảnh ái muội lúc này, lại khiến người ta đỏ mặt tim đập hơn bất cứ hành động nào.
Tê tê dại dại, như thể mang theo một luồng điện, làm lòng bàn tay cô chảy đầy mồ hôi.
Lúc này, cô như bị trúng độc, mặc cho anh nắm lấy.
Cô dung túng cho anh như vậy từ bao giờ chứ?
Cô vẫn nhớ mang máng, là họ đã chia tay một năm, rõ ràng khi vừa mới gặp mặt, cô vẫn rất chống cự anh, ngay cả lên xe anh cũng không muốn.
Nhưng bây giờ, anh không còn độc đoán như trước nữa, khiến cô không thể chống lại được.
Đoạn Chước xem phim, Tri Miên liếc mắt một cái, là có thể nhìn thấy hình xăm tên cô trên cổ tay nơi anh đang nắm tay cô.
Không biết vì sao, nhưng cô thực sự muốn chạm vào nó ngay bây giờ
_ (: 3∠) _.
Khi suy nghĩ nổi lên, cô không còn tâm trí xem phim nữa.
Cô len lén liếc nhìn hình xăm vài lần, sau khi xác định anh nghiêm túc xem phim, thì cô mới giơ ngón tay cái lên, chạm vào chỗ kia, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
Đoạn Chước lập tức cảm thấy ngứa ngáy.
Cô chăm chú xoa xoa, bên cạnh vang lên tiếng cười trầm thấp: "Em đang làm gì vậy?"
Cô nhất thời đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác: "Anh, anh nắm quá chặt, tôi cử động một chút..."
Đoạn Chước giật giật tay, Tri Miên tưởng rằng anh sẽ buông ra, nhưng ai biết được, ngay sau đó, anh lại mở lòng bàn tay ra, đan mười ngón tay với cô.
Người này...
Tri Miên ngừng nghĩ về những người bên cạnh, cố hết sức tập trung vào bộ phim, một lúc sau, điện thoại của Đoạn Chước đột nhiên vang lên.
Anh buông tay ra, lấy điện thoại từ trong túi quần, nhìn thấy đó là mẹ anh, Trang Thư Lan.
Anh nhấc máy. "Mẹ."
Tri Miên sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng nói dịu dàng của Trang Thư Lan phát ra từ đầu dây bên kia: "Ôi Tiểu Đoạn, con đã ăn cơm chưa?"
"Đang ăn ạ."
"Ăn cùng cậu hay ăn ở đâu vậy?"
Đoạn Chước quay đầu lại, đối diện ánh mắt của Tri Miên, đầu lưỡi chạm vào hàm dưới, cười. "Con đang đi xem phim với Tiểu Cửu."
Tri Miên sững người.
Sao anh lại nói thẳng như thế chứ?!
Trang Thư Lan có biết chuyện Đoạn Chước và Tri Miên chia tay, kinh ngạc. "Tiểu Cửu? Con và Tiểu Cửu liên lạc lại rồi sao?"
"Vâng."
Đoạn Chước quay đầu nhìn Tri Miên. "Em xem trước đi."
Cô gật đầu, anh đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
Tri Miên tưởng tượng ra cuộc điện thoại đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn —
Cô còn chưa hiểu rõ về bố mẹ Đoạn Chước, không biết họ nghĩ gì về mình, họ có biết chuyện cô chia tay với Đoạn Chước không? Thái độ ra sao?
Trong lúc nhất thời, tất cả các loại phỏng đoán hiện ra trong đầu cô.
Năm phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, Đoạn Chước bước vào, lại ngồi vào bên cạnh cô.
Tri Miên đang do dự, thì người đàn ông chủ động nói. "Anh vừa nói với bố mẹ về chuyện của chúng ta."
"Hả? Vậy bọn họ nói cái gì..."
Đoạn Chước cong môi, giơ tay nhéo nhéo mặt của cô. "Bọn họ kêu anh theo đuổi em cho tốt, hôm nào đưa em đi gặp họ."
Tri Miên sững người.
Bố mẹ anh có thái độ như vậy sao?
"Ba mẹ anh có đồng ý..."
"Đồng ý cái gì? Đồng ý cho anh theo đuổi em?"
"Ừm."
“Sao lại không đồng ý?” Đoạn Chước nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, liền đoán được