Chương 52:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên ngước mắt nhìn Đoạn Chước, chống tay xuống đất, lập tức đứng lên.
Xong rồi, nghịch ngợm bị phát hiện rồi QAQ.
Nghĩ đến những gì cô nói vừa rồi, Tri Miên vỗ vỗ quần, nhỏ giọng biện giải: "Vừa rồi không phải tôi đang gọi anh, anh nghe nhầm rồi, tôi đang gọi Tiểu Tráng, không phải Tiểu Đoạn..."
Cô chưa kịp nói xong thì đã ôm eo.
Cô bị anh ôm vào lòng, thân thể cứng rắn ấm áp áp vào người cô thật chặt, trái tim cô đập kịch liệt.
Đoạn Chước rũ mắt nhìn cô, khóe môi cong lên cười: "Đỏ mặt như thế này, rõ ràng là em đang nói dối mà?"
Tri Miên nhìn khuôn mặt của người đàn ông trong cự ly gần, cảm thấy anh chỉ cần cúi đầu một chút, là có thể hôn cô.
Nghĩ đến hành động này, cả khuôn mặt cô càng đỏ hơn. "Đoạn Chước, anh buông tay ra..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đưa tay búng trán cô một cái. "Cả ngày chỉ biết nghịch ngợm."
Cô đẩy anh ra, thoát khỏi vòng ôm của anh. "Đoạn Chước, anh không được động tay động chân như thế này..."
"Hửm?"
“Anh còn chưa theo đuổi được tôi mà.” Cô khẽ lẩm bẩm.
"Ừm, anh sai rồi."
Cô ngước mắt nhìn nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt anh, có tí xíu thái độ nhận sao nào đâu! Quá đáng!
Đoạn Chước không làm khó cô, đi tới lồng sắt. "Tráng Tráng, lại đây—-"
Tráng Tráng chạy tới, cuối cùng, Đoạn Chước cho vào lồng, nhốt lại.
Anh nói với Tri Miên. "Đi thôi."
Hai người đi qua đường băng, đến một tòa nhà khác.
Làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi mát của mùa xuân, từng làn gió đều rất nhẹ nhàng.
Tri Miên lặng lẽ bước đi, thì nghe thấy giọng nói tươi cười của người đàn ông bên cạnh: "Nghịch ngợm thế này cũng khá tốt."
Cô sững sờ, quay lại, đối diện ánh mắt của anh.
“Anh hy vọng, khi em ở bên cạnh anh, sẽ luôn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, đừng buồn phiền như trước nữa.” Anh không muốn sự xuất hiện của mình chỉ làm tăng thêm phiền phức cho cô gái nhỏ.
Tri Miên cụp mắt xuống, không nói gì.
Hai người rời câu lạc bộ, trở về xe, Tri Miên nhìn thời gian, đã gần 10 giờ.
Đoạn Chước đưa cô trở lại trường học, sau khi vào cổng trường, Tri Miên nói: "Không cần đưa đến tầng dưới ký túc xá đâu, anh dừng ở siêu thị phía trước là được rồi, tôi muốn đi vào mua vài thứ."
"Được, anh đi cùng em."
Anh đỗ xe ở lối vào của siêu thị trong khuôn viên trường, rồi cùng cô xuống xe.
Siêu thị chuẩn bị đóng cửa, lúc này cũng không có nhiều học sinh, rất yên tĩnh, Tri Miên tự mình đi tới khu đồ dùng nữ, mua vài gói băng vệ sinh, sau đó Đoạn Chước đi tới bên cạnh cô.
Anh nhìn thấy, nhẹ giọng hỏi cô: "Cái kia của em đến rồi à?"
"Không..."
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh, cô đành phải nói thêm: "Chắc là mấy ngày tới sẽ đến, nên chuẩn bị trước."
Đoạn Chước gật đầu, cô tiếp tục bước đi, anh đi theo nói: "Khi nào em đến thì nói cho anh biết."
"Làm gì?"
"Anh phải nhớ ngày chứ."
Mặt Tri Miên đỏ lên. "Anh nhớ làm gì?"
"Không phải đôi khi em sẽ cảm thấy khó chịu sao? Anh sẽ nhớ rõ ngày tháng, về sau, mỗi tháng, anh có thể giám sát em, không cho em ăn đồ lạnh, và..." Hầu kết anh dịch chuyển. "Sẽ không đâu xảy ra như tình huống như trước đây nữa."
Tri Miên nhớ mang máng lần đó.
Vào đêm chia tay, cô ăn tối với anh, anh không biết cô đến tháng, còn gọi cho cô món tráng miệng lạnh, cô không ăn, anh còn tưởng cô đang giận dỗi.
Nghĩ lại đã cảm thấy tức rồi.
Cô khẽ khịt mũi đi về phía trước, vài giây sau, Đoạn Chước đuổi theo, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: "Về sau anh sẽ nhớ kỹ. Đừng tức giận, được không?"
Hai má nóng bừng, cô nhắm mắt lại: "Không tức giận... hơn nữa, hiện tại, anh không phải là bạn trai tôi, không cần nhớ."
"Không sao cả, dù sao sớm muộn gì cũng phải nhớ thôi."
"..."
Tri Miên dùng khuỷu tay đẩy anh, rồi tiếp tục một mình đi về phía trước.
Đi tới khu ăn vặt, mua chút đồ, quay đầu lại thì thấy trong giỏ của Đoạn Chước chứa rất nhiều đồ ăn vặt.
Anh thích mấy món ăn vặt này từ bao giờ vậy?
Chọn xong, hai người đi tính tiền, Tri Miên thanh toán trước, sau khi thu ngân quét mã xong, cô định lấy điện thoại ra, thì Đoạn Chước đã đưa điện thoại của mình ra cho thu ngân quét mã thanh toán trước.
Cô sững sờ một lúc, cuối cùng, bước ra khỏi cửa hàng, cô nói với anh: “Sao lại thành anh trả tiền chứ…” Đêm nay anh đã mời cô đi xem phim rồi mà.
Hơn nữa, mỗi lần đi chơi, trên cơ bản thì đều là anh trả tiền.
Người đàn ông khẽ liếc cô một cái. "Em chỉ mới mua đồ giá 20, 30 tệ thôi."
Ý là, không cần phải phân chia rạch ròi đến vậy đâu.
Tri Miên suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu còn nói chuyện tiền nong thì không ổn lắm, chắc là anh sẽ lại không vui, nên nói: "Vậy lần sau tôi mời anh đi ăn tối, được không?"
Anh nhướng mày. "Em đang chủ động mời anh đi ăn tối sao?"
"..."
"Được rồi, lần sau mời anh."
Anh xoa đầu cô, bảo cô lên xe.
Ba phút sau, xe Hummer lái đến dưới tầng ký túc xá, Tri Miên cởi dây an toàn, bị nhét một túi đồ ăn vặt lớn vào. "Đem đi chia cho bạn cùng phòng em đi."
Đây đều là những gì anh vừa chọn.
"Không cần..."
Anh nghiêng người về phía cô, cười: "Chủ yếu không phải là cho em, mà là của bạn cùng phòng của em."
Tri Miên: ?
"Phải lấy lòng bọn họ, để họ không dẫn em đi giao lưu làm quen nữa."
Tri Miên chớp mắt, nghe thấy anh hỏi tiếp. "Em đã nói với họ chưa? Chuyện anh đang theo đuổi em ấy."
"Chưa..."
"Em cứ nói trước đi, sau này theo đuổi được rồi thì gặp sau."
Tai Tri Miên đỏ bừng, im lặng vài giây, rồi lẩm bẩm. "Tôi xuống xe đây."
"Ừm, đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Đoạn Chước nhìn cô, thấy cô định mở cửa xe, nhưng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Thật ra, trong khoảng thời gian này, tôi rất vui vẻ."
Cô nói xong, lập tức đẩy cửa xuống xe, chạy đi nhanh hơn thỏ.
Đoạn Chước sững sờ vài giây, rồi mới nhận ra rằng, cô vừa đáp lại những điều anh nói trên sân tập tối nay - hy vọng cô sẽ hạnh phúc khi ở bên anh.
Đoạn Chước nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ đi vào khu ký túc xá, khóe môi dần cong lên, một lúc lâu sau mới khởi động xe rời đi.
Bên kia, Tri Miên bước lên lầu, đẩy cửa ký túc xá ra, bên trong có ba người.
Ôn Hinh quay đầu nhìn cô: "Tiểu Cửu, cậu mua nhiều đồ ăn vặt như vậy..."
"Wow, cậu định đi đâu sao mà mua nhiều thế..."
Tri Miên cười. "Mua ở siêu thị trường học, nào, những thứ này đều là của các cậu đó."
"Hả?! Cho chúng tớ sao?!"
Ba người kinh ngạc ôm lấy. "Cậu bị sao vậy, có phải việc vẽ tranh có tiến triển tốt không?"
Cô ngại ngùng nói: "Không phải, thật ra là do bạn trai cũ của tớ tặng cho mọi người."
Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của ba người họ, cô nói thêm. "Anh ấy đang theo đuổi lại tớ..."
Cả ba người đều sững sờ.
...
Mười phút sau.
Sau khi Tri Miên kể hết những chuyện xảy ra gần đây, Đồng Nhiễm thở dài: "Tớ tưởng là năm ngoái, sau khi chia tay, hai người đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhau. Đây là lần thứ hai anh ta theo đuổi cậu đúng không..."
Ngũ Y Thu: "Hai người đã chia tay một năm, mà anh ta vẫn còn theo đuổi cậu, đúng là quá kiên trì."
“Tiểu Cửu, chẳng phải cậu rất buồn vì chuyện chia tay năm ngoái sao? Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại với anh ta nữa chứ.” Ôn Hinh hỏi.
Tri Miên thở dài. "Thực ra, tớ cũng không định liên lạc lại với anh ấy..."
Nhưng bây giờ, anh đã thay đổi rất nhiều.
Rất nhiều hiểu lầm giữa họ cũng đã được làm sáng tỏ.
Vì vậy, hiện tại, cô muốn thử xem mình có thể hoàn toàn trút bỏ được những nỗi buồn và tổn thương trong quá khứ để ở bên anh một lần nữa hay không.
"Nhưng bây giờ tớ vẫn chưa đồng ý, vẫn đang cân nhắc."
Đồng Nhiễm chống cằm nhìn Tri Miên: "Nghe cậu nói như vậy, thì hình như anh ta quả thực đã thay đổi rất nhiều. Anh ta coi trọng cậu hơn trước, nhưng có khi nào chỉ là chơi chơi thôi không?"
Tri Miên ngay lập tức lắc đầu.
Trong lòng cô có thể cảm nhận được, Đoạn Chước hiện tại đang theo đuổi cô, không phải giống như chơi với thú cưng như trước, mà anh thật sự muốn ở bên cô.
Ngũ Y Thu: "Vậy thì Tiểu Cửu, nếu cậu muốn thử một chút, thì bọn tớ đều sẽ ủng hộ cậu. Dù sao thì chuyện tình cảm đều không chắc chắn, cậu chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi, nhưng nếu thật sự ở bên cạnh anh ta, thì nhất định phải dẫn anh ta đến ra mắt bọn tới trước, bọn tớ phải xem xét anh ta cẩn thận mới được!"
"Ừm, thật ra, chuyện đi giao lưu kết bạn lần trước anh ấy cũng biết, vẫn luôn nói là muốn gặp các cậu, nhưng đã bị tớ ngăn lại."
Đồng Nhiễm che mặt. "Không phải tớ đã bảo là gần đây cậu rất có số đào hoa sao? Thảo nào dạo này tớ lại cảm thấy trạng thái của Tiểu Cửu khá tốt, hóa ra là vì anh ta."
Ngũ Y Thu và Ôn Hinh đều cười, khiến Tri Miên đỏ mặt, cô nhanh chóng đổi chủ đề: "Đến lấy đồ ăn vặt của các cậu đi."
Ba người vui vẻ chia nhau đồ ăn vặt, cuối cùng, Đồng Nhiễm thở dài: "Người đàn ông này rốt cuộc là người như thế nào, mà có thể khiến cho Tiểu Cửu của chúng ta chỉ thích một mình anh ta, không cho người khác một tí xíu cơ hội nào chứ. Tò mò, tò mò quá..."
Tri Miên nghĩ thầm trong lòng, nếu Đồng Nhiễm biết người đàn ông đó chính là idol Fire của cô ấy, có khi sẽ bùng nổ mất...
—----
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tri Miên dành hết tâm huyết cho việc sáng tác truyện tranh của cuộc thi Trí Thái, còn Đoạn Chước vẫn tiếp tục tập luyện mỗi ngày, thỉnh thoảng đến tìm cô, đưa cô đi ăn uống.
Tuy nhiên, đôi khi Tri Miên bận rộn chuyện sáng tác, chỉ đóng đô ở yên trong nhà để vẽ tranh, một lần vẽ đã hết cả một ngày.
Cô thường xuyên gọi cơm hộp, thức khuya, cho đến khi cô phát hiện, mới nửa tháng mà mình giảm 5 cân, Đoạn Chước ở bên cạnh, sắc mặt lập tức thay đổi, chiều tối ngày hôm sau, Đoạn Chước gõ cửa, cầm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong tay.
"Tối nay anh sẽ làm vài món cho em, thịt heo xào dứa, tôm nhồi..."
Tri Miên ngạc nhiên: "Đống này là do anh mua ở siêu thị sao?"
"Anh nhờ Trình Lập đi mua. Chiều nay anh có việc."
Tri Miên bước đến gần anh. "Chiều nay anh đi tập luyện sao?"
Anh cởi nút túi mua hàng ra, vài giây sau mới trầm giọng nói: "Làm chuyện khác."
Tri Miên nhìn thấy trên cổ tay áo hoodie trắng của anh có một vết xước màu hồng, giống như một nét bút.