Chương 54:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt nước xanh biển trải những chấm huỳnh quang, giống như những viên ngọc bích tuyệt đẹp.
Thời gian giọt lệ xanh tồn tại rất ngắn, khi Tri Miên định thần lại thì cảnh đẹp đã dần biến mất.
khóe môi cô đột nhiên bĩu xuống: “Xong rồi..."
"Làm sao vậy?"
“Em quên chụp ảnh lại rồi!” Tri Miên khóc không ra nước mắt.
Khung cảnh tuyệt đẹp như vậy, mà cô lại chỉ lo ngắm người đàn ông trước mặt, quên mất chụp ảnh.
Đoạn Chước ôm cô vào lòng, cong khóe môi: "Tìm được bạn trai, không hạnh phúc bằng nhìn thấy giọt lệ xanh sao?"
Giọt lệ xanh là một cảnh đẹp hiếm thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng quan trọng nhất chính là, người cùng ngắm cảnh đẹp này, chính là người trong lòng.
Tri Miên nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì bây giờ chúng ta được tính là... tái hợp sao?"
Annh nhướng mày. "Anh tỏ tình, em đồng ý, thủ tục đã hoàn tất."
Đoạn Chước đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, giọng nói rơi vào bên tai cô, rất trầm thấp: "Từ nay về sau, em lại là cô gái nhỏ của anh rồi."
Hai má Tri Miên ửng đỏ, nhìn ý cười không che giấu trên mặt anh, đáy lòng nổi lên những gợn sóng ngọt ngào, giống như rượu ngọt lên men.
Ở bên anh một lần nữa, hóa ra lại là chuyện vui đến vậy.
Cô cảm thấy những gì xảy ra đêm nay vẫn có chút mơ hồ, từ việc anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô, đến việc cùng anh đi dạo bãi biển, tới việc anh nói rằng anh thích cô, và cả việc họ lại ở bên nhau một lần nữa.
Mọi thứ như một giấc mơ vậy.
Trước đây, cô không dám mơ tưởng những thứ tốt đẹp thuộc về mình, nhưng bây giờ, có anh, tất cả đều trở thành điều tốt đẹp, đáng mong đợi.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng người ở lại bên cô vẫn là chàng trai cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Duyên phận này, thực sự rất kỳ diều.
Trong lúc đi lang thang, má cô bị véo, anh cười sặc sụa: "Sao lại ngơ ngác thế?"
Anh nâng nửa mặt cô lên, Tri Miên ngước mắt, đối diện đôi mắt đen, nhiệt tình như lửa của anh, quay cuồng như thể đang kìm nén cảm xúc.
Nhớ lại nụ hôn chuồn chuồn nước ban nãy, nhịp tim lại đột ngột tăng nhanh.
Nụ hôn đó thật nhẹ nhàng... hoàn toàn không giống phong cách thường thấy của người đàn ông.
Cô sợ anh lại hôn mình, chớp chớp hàng mi dài, rời mắt đi, ngay sau đó, người đàn ông như nhìn thấu được sự ngại ngùng của cô, một lần nữa nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Còn muốn tiếp tục đi dạo không?"
Tri Miên gật đầu. "Đi thêm mười phút nữa đi."
Thực sự muốn đi dạo với anh ở đây nhiều một chút.
"Trở về còn có thể tìm được giày không?"
Tri Miên khịt mũi, nhìn xuống bàn chân sạch sẽ của mình, sau đó nghe thấy anh cười: "Cũng không sao cả, mất giày thì anh cõng em về."
Cô ngượng ngùng nói: "Gần đây em có tăng cân một chút..."
Ý là, cô không muốn anh cõng.
Anh cười nhạt một tiếng. "Mập chỗ nào? Dùng một tay anh cũng có thể bế em lên được, người thì như da bọc xương, mà đợt trước còn suốt ngày thức đêm với ăn cơm hộp."
Cô thở dài, lời phàn nàn như vậy, thật ra, đối với con gái mà nói, lại là lời ca ngợi, nên rất hưởng thụ.
Hai người tiếp tục đi dạo bên bờ biển, Tri Miên nhớ tới chuyện hôm nay, má lúm đồng tiền hiện lên: "Vừa rồi, trước khi anh đến, em đã ước nguyện dưới cây ước nguyện."
"Ước cái gì?"
"Em ước là... Hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người mình muốn thấy.
Nghe vậy, Đoạn Chước mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Ừm, vậy thì nguyện vọng của em đã thành hiện thực rồi đó, về sau, em sẽ có thể gặp được bạn trai của mình mỗi ngày."
Bỏ qua lời tự luyến sương sương trong câu nói của anh, Tri Miên tiếp tục nói. "Hơn nữa, lần này tới, em có nghe người khác nói là muốn ngắm giọt lệ xanh, em cảm thấy số mình rất xui, nên chắc chắn sẽ không tận mắt chứng kiến được."
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ em cảm thấy mình rất may mắn."
Được ngắm giọt lệ xanh không phải là điều may mắn nhất, mà điều may mắn nhất chính là, được ở bên anh một lần nữa.
“Ừm, gần đây số của anh cũng khá hên.” Anh thản nhiên, nhẹ nhàng nói. "Ngắm được giọt lệ xanh, lại còn được thoát kiếp FA nữa.”
"..."
Đã nhiều năm như vậy mà người này vẫn không thay đổi, vẫn là cái bộ dáng thối tha đó.
Chỉ là, nhìn độ cong khóe môi anh, cô cũng có thể cảm nhận được, dường như anh cũng giống như cô, trong lòng rất vui vẻ.
Thôi vậy, cứ để anh tiếp tục như thế này cũng được.
Khi đi dạo chán chê, nhiệt độ không khí giảm xuống một chút, Đoạn Chước cởi áo khoác ngoài, khoác cho cô, hai người đi về, tìm giày vải.
Chỉ là chân cô hơi bẩn, không thể trực tiếp đi tất mang giày, cuối cùng, Đoạn Chước ngồi xổm ở trước mặt cô.
"Lên đi."
Lần trước anh muốn xong cô, cô từ chối, nhưng bây giờ, cô do dự một lúc, rồi leo lên.
Tay người đàn ông vòng qua đầu gối cô, vững chãi cõng cô lên.
Tri Miên dựa vào lưng anh, quay đầu nhìn đường cong sườn mặt rõ ràng của anh, đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt anh.
Giọng nói nhẹ nhàng, cùng với hơi thở nhịp nhàng của cô, rơi vào tai người đàn ông, thổi bùng ngọn lửa trong lòng anh.
Anh quay lại nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Nếu không sợ chút nữa bị xử lý, thì ngoan ngoãn chút đi."
"..." Cô nhát gan đến mức dừng lại ngay lập tức.
Lên bờ, tại đó có một vòi nước nhỏ, khách tình cờ đi ngang qua có thể dùng để xả nước.
Đoạn Chước đặt cô xuống, cô vội vàng đứng dậy.
Rửa xong, cô đang định đi bằng gót chân đến bên cạnh, nhưng ngờ đâu, eo cô lại đột nhiên bị ôm lấy, anh dùng một tay, dễ dàng nâng cô lên, cô lập tức ôm cổ anh, hai má ửng hồng. "Đoạn Chước... ”
Người đàn ông chơi EA, quanh năm suốt tháng đều tập thể hình, ôm cô gái nhỏ nặng khoảng 45kg, quả thực giống như ôm một đứa trẻ ba tuổi.
Cô chưa kịp bảo anh thả cô xuống, thì Đoạn Chước đã đi đến một băng ghế gần đó, đặt cô ngồi xuống ghế, hỏi cô: "Có mang giấy không?"
"Có."
Cô lấy giấy trong túi ra, anh cầm lấy, rút một tờ ra, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân cô, giúp cô lau nước trên chân. "Ngày mai đừng nghịch nữa, em tới kỳ dâu, nghịch nước lạnh thế này không tốt.”
Kiểu chăm sóc tỉ mỉ này, trước đây khi họ ở bên nhau, anh chưa từng làm bao giờ.
Trái tim Tri Miên ấm lên. "Biết rồi."
Lau nước xong, cô đi giày vào, đứng dậy cùng anh đi rửa tay.
Hai người đi đến ven đường, cuối cùng quay trở lại xe.
Tri Miên vừa thắt dây an toàn, thì chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên xem, là cuộc gọi từ Đồng Nhiễm, cô nhấc máy, giọng cười toe toét từ bên kia truyền đến: "Tri Miên, cậu gặp bạn trai cũ hơi lâu rồi nha? Có định quay lại homestay không? Nếu cậu không về, thì tớ sẽ khóa cửa đó nha."
Tri Miên nhì, đã gần mười một giờ rồi.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, hai má hơi nóng, nhẹ giọng nói: "Có về, tớ sắp về đến nơi rồi..."
Sau khi cúp điện thoại, giọng nói nhàn nhạt của Đoạn Chước từ bên cạnh truyền đến: "Anh phải về homestay