Chương 55:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm đầy sương, bầu trời dày đặc sao.
Khung cảnh yên tĩnh, Tri Miên chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, cùng hơi thở không ổn định, giống như từng đám lửa, nhảy nhót trong lòng, lách ta lách tách, rung động không thôi.
Toàn thế giới, dường như chỉ còn hai người họ.
Đoạn Chước vẫn hiểu cô như trước, biết anh nói gì, làm gì, là có thể khiến cô mềm như bông.
Tri Miên suýt nữa đã rơi vào bẫy của anh, nhanh chóng tỉnh lại, đỏ mặt, đẩy nhẹ anh: "Em lên lầu đây."
Lần này, cô cũng không thể dễ dàng bị anh trêu ghẹo nữa.
Nếu không, tên đàn ông thối mới yêu mà được hưởng quá nhiều, rồi lại đắc ý vênh váo thì biết phải làm sao.
Dục vọng trong mắt Đoạn Chước dần dần phai nhạt, cuối cùng cũng chiều theo ý cô gái nhỏ, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên má cô, sau đó buông cô ra, cười: "Ừm, thả em đi lên đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên đi về phía homestay, khi tới cửa, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông vẫn đứng đó, ánh mắt rơi vào trên người cô, khóe môi cong lên cười.
Trái tim cô ngọt ngào, vẫy tay chào anh, cuối cùng bước nhanh vào homestay.
Phòng của bọn họ ở lầu hai, Tri Miên lặng lẽ lên lầu, lầu hai có một phòng khách chung, cô đi đến chỗ máy lọc nước trong phòng khách, rót một ly nước, cuối cùng bước tới sofa, ngồi xuống, uống nước ừng ực để làm dịu cổ họng khô khốc.
Không biết vừa rồi họ hôn nhau bao lâu.
Lúc này, đầu lưỡi của cô vẫn còn cảm giác tê dại sau khi bị người đàn ông mút vào.
Cô đưa tay lên, che đôi môi đỏ mọng hơi sưng tấy của mình.
Nhớ lại vừa rồi, cô nhận ra mình vẫn ngây ngô như nụ hôn đầu, nhưng người đàn ông lại dễ dàng đánh thức trí nhớ, kỹ năng hôn vẫn điêu luyện như ngày nào.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy hơi kiêu ngạo.
Kỹ năng hôn của anh là do cô một tay bồi dưỡng, anh chưa bao giờ hôn cô gái khác cả.
Giờ phút này, chỉ có một mình Tri Miên ôm khuôn mặt nóng bỏng, nụ cười không hề che giấu, nghĩ lại chuyện tối nay, trong lòng vẫn cảm thấy kích động.
Họ thực sự đã quay trở lại với nhau một lần nữa.
Mọi thứ đều quá bất ngờ.
Tri Miên nhớ lại, khi mới quen nhau, cô giống như một cô gái nhỏ, vừa háo hức vừa lo lắng, sau đó, họ dần lạc lối, mâu thuẫn chồng chất. Cô thất vọng, đau khổ, giãy giụa, cuối cùng đưa ra quyết định chia tay. Sau đó, trong một năm chia tay kia, cô cứ tưởng rằng có thể quên người đàn ông mình yêu thời niên thiếu, nhưng không ngờ, anh lại đi vào thế giới của cô một lần nữa, làm cô rung động một lần nữa.
Lần đầu tiên họ ở bên nhau, là cô chủ động.
Còn lần này, là anh chủ động đến với cô.
Sau khi tái hợp, cô đã định lòng dạ sắt đá, nhưng tình cảm không phải là phương trình, cũng không phải là số liệu máy móc, trong lúc vô thức, anh đã từng chút một chạm vào trái tim cô, khiến cho sự phản kháng và kháng cự của cô đều sụp đổ.
Một năm chia tay này, đã khiến họ trưởng thành, chín chắn hơn.
Bọn họ từ từ hiểu được, nên yêu một người như thế nào.
Giờ cô đã quay lại với anh, cô định sẽ rũ bỏ mọi chuyện không vui trong quá khứ, chào đón một khởi đầu mới.
—----
Bên kia, Đoạn Chước đến khách sạn mà Trình Lập đã đặt.
Sau khi vào phòng, anh đặt hành lý xuống, ngâm nga hát, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động, nhịn không được mà gửi một tin nhắn cho Trang Gia Vinh:
[Lão Trang, cháu đã theo đuổi được Tri Miên rồi.]
Vài phút sau, Trang Gia Vinh gọi điện thoại đến: "Ô ô ô, cháu đã theo đuổi được người ta rồi sao?!"
Đoạn Chước lặng lẽ cong môi: "Vâng."
"Nói xem nào, cháu đã nói với Tiểu Cửu những gì?"
"Tối nay cháu mới biết cô ấy thích cháu từ rất lâu rồi. Tình cờ là cô ấy đang đi du lịch, nên cháu lập tức chạy đến đây, nói..."
Trang Gia Vinh nghe xong, cảm thán: "Cháu xem, Tiểu Cửu đúng là một cô gái tốt đó. Thằng nhóc thối, nếu cháu bỏ lỡ con bé, thì nhất định sẽ không bao giờ tìm được người tốt hơn. Bây giờ đã theo đuổi người ta được rồi, lần này cháu không được mắc phải những sai lầm như trước đây, biết chưa?”
"Cháu biết rồi."
"Yêu thương người ta cho tốt, đừng để người ta phải hối hận."
Đoạn Chước cười. "Sẽ không đâu."
Trò chuyện xong, Đoạn Chướcn cúp điện thoại, nhìn xuống hình xăm trên tay phải.
Nhớ lại lúc ấy, bởi vì anh đánh mất cô, trong lòng khó chịu, nên mới đi xăm hình, giờ phút này, niềm vui khi có được cô lại càng thêm quý giá.
May là, mọi thứ có thể bắt đầu lại, anh đã có được cô một lần nữa.
—----
Tối hôm qua, Tri Miên trở về homestay, không ngờ ba người bạn cùng phòng đều không ngủ, ở trong phòng xem phim.
Họ sống trong một căn phòng lớn, có hai chiếc giường cỡ lớn.
Cả ba thấy cô trở về, phá lên cười, Tri Miên đỏ mặt, dưới áp lực họ tạo ra, đành phải kể chuyện đã xảy ra buổi tối cho bạn cùng phòng nghe.
"Nhìn thấy giọt lệ xanh? Sau đó cậu còn quay lại với bạn trai cũ sao?! Ôi má ơi, lãng mạn quá đi mất..."
Nói ra thì cũng trùng hợp, Tri Miên đã kiểm tra trên Internet, thấy rằng nếu muốn thấy giọt lệ xanh xuất hiện cần phải xuất hiện, thì buổi tối phải có gió nam, cộng thêm nhiều yếu tố đặc biệt khác nhau như triều cường…, không thể dự đoán trước được.
Cho nên, có thể thấy, đối với cô và Đoạn Chước, chính là một loại duyên phận.
Đồng Nhiễm cảm thán: "Cải bắp Tiểu Cửu nhà chúng ta rốt cuộc thì vẫn bị bạn trai cũ tha đi rồi. Bây giờ anh ấy đã trở thành bạn trai cậu, có phải nên dẫn đến ra mắt bọn tớ không?!"
Ngũ Y Thu: "Đúng vậy, năm cuối cấp rồi, sắp tốt nghiệp rồi, Tiểu Cửu, cậu không được giấu đâu."
"Nói không chừng, không phải là Tiểu Cửu muốn giấu, mà là bạn trai cậu ấy ngại đến gặp chúng ta, sợ bị chúng ta hành hạ cũng nên."
Tri Miên mỉm cười, suy nghĩ một lúc. "Vậy thì ngày mai tớ sẽ liên lạc với anh ấy..."
Dù sao thì lúc này Đoạn Chước cũng gặp, cho nên không có gì phải giấu diếm.
Bị bạn cùng phòng trêu chọc hồi lâu, buổi tối Tri Miên nằm trên giường nghỉ ngơi, hai má vẫn còn hơi nóng.
Bởi vì tâm trạng của cô dao động quá lớn, khiến cô mất ngủ, mãi đến hơn ba giờ sáng mới chợp mắt được.
Bởi vì sáng hôm sau không có lịch trình gì, sau khi ba người kia tỉnh lại cũng không gọi Tri Miên dậy, cô ngủ một giấc dài, đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới mơ màng tỉnh lại.
Cô cầm lên, nhìn thấy là Đoạn Chước.
Cô nhấc máy, càu nhàu, người đàn ông bật cười: "Còn ngủ sao? Đã mấy giờ rồi?"
Tri Miên tỉnh táo hơn một chút, nhìn điện thoại, đã gần mười giờ. "Sao lại..."
"Anh đã mua bữa sáng cho em và bạn cùng phòng, đang ở tầng dưới homestay của em. Khi nào thì em xuống lấy?"
Cô sợ hãi, ngay lập tức ngồi dậy. "Anh đang ở dưới lầu à?"
Tại sao anh lại trực tiếp đến đây?
Trong phòng, ba người bạn cùng phòng khác đang tán gẫu, trang điểm, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, cũng giật mình.
"Ừm." Anh lười biếng nói. "Cứ từ từ rồi xuống, anh chờ."
Tri Miên ngẩn người, trả lời lại, rồi cúp điện thoại, Đồng Nhiễm hỏi: "Sao thế? Bạn trai cậu đang ở dưới lầu à?"
"Đúng vậy..."
Mắt cả ba sáng lên, hào hứng lao ra ban công, nhìn xuống——
Chỉ thấy một chiếc SUV màu đen đậu ở tầng dưới, nhìn không thấy người.
"Tiểu Cửu, mới sáng sớm mà người ta đã tới đây đón cậu sao?"
Hai má Tri Miên đỏ bừng. "Các cậu ăn sáng chưa? Anh ấy nói có mua bữa sáng cho bọn mình đấy."
"Wow..." Quả nhiên là đãi ngộ khi bạn cùng phòng có bạn trai nha.
Tri Miên ra khỏi giường, lấy một bộ quần áo. "Tớ đi rửa mặt một chút."
Mười lăm phút sau, Tri Miên rửa mặt sạch sẽ, bước ra, thay chiếc váy dài màu vàng nhạt, trở về phòng, cô nhanh chóng skincare và trang điểm.
Giờ cô mới hiểu tại sao lúc nào Đồng Nhiễm cũng muốn xinh đẹp khi xuất hiện trước mặt bạn trai rồi.
Tối hôm qua cô thức trắng, sắc mặt hẳn là rất xấu, không thể xuất hiện ôm bộ mặt xấu xí mà xuất hiện trước mặt Đoạn Chước được qwq.
Đồng Nhiễm nghịch điện thoại bên cạnh, cười trêu chọc cô: "Tiểu Cửu, không trang điểm cậu đã trông rất đẹp. Nhìn bộ dáng hồi hộp này của cậu, cứ như thể là lần đầu tiên yêu đương vậy..."
Ngũ Y Thu làm xoăn tóc xong, trêu chọc: "Ôi, bạn trai cậu đã đợi ở dưới lầu gần nửa tiếng rồi. Cậu muốn mời anh ấy lên phòng khách lầu hai trước không?"
Đồng Nhiễm: “Không gạt cậu chứ bây giờ tớ đói quá ha ha ha ha."
Tri Miên thấy mình còn cần mười phút nữa, liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đoạn Chước, đầu bên kia nhanh chóng trả lời lại: [Hay là bảo các bạn cùng phòng của em xuống đi, anh đưa bữa sáng cho họ trước.]
Cô quay sang họ, nói. "Anh ấy bảo các cậu xuống tầng dưới lấy đồ ăn trước đi, có được không?"
"Đi đi đi!"
Ba người họ rất mong được xuống lầu xem thử đó!
Cả ba người đều háo hức đi xuống, Tri Miên nghĩ đến cảnh bùng nổ sắp diễn rõ, vội vàng nói: "Từ từ—"
"Hả ? Sao vậy?"
Tri Miên ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt đã đỏ bừng: "Các cậu đợi chút... đừng quá kích động."
Đồng Nhiễm cười: "Đừng lo lắng, chắc chắn là sẽ không dọa sợ bạn trai cậu đâu!"
"..."
Là tớ sợ cậu sẽ bị dọa đó.
Đồng Nhiễm, Ngũ Y Thu và Ôn Hinh vội vàng đi xuống lầu.
"Tớ thực sự mong chờ xem bạn trai của Tiểu Cửu trông như thế nào!"
"Tớ cũng rất háo hức đó..."
Xuống nhà, họ vừa