Chương 57:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoạn Chước ôm cô vào trong lòng, cảm giác được thân thể cô đang run lên, giọng nói cũng có chút nức nở. Người đàn ông không biết chuyện gì đang xảy ra, cau mày hỏi: "Sao vậy?"
Anh cúi mặt xuống, đối diện ánh mắt của cô. "Xảy ra chuyện gì?"
Tri Miên nhất thời không nói nên lời, Đoạn Chước quay đầu nhìn studio, trời tối đen như mực, anh sinh nghi, xoa xoa gáy cô, nhẹ giọng an ủi cô: "Không sao mà, anh đây rồi."
Tri Miên được anh ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của người đàn ông, cô nắm chặt góc áo anh, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
"Chúng ta đi trước đi..."
Hiện tại, cô không muốn ở đây lâu hơn nữa.
"Được."
Tri Miên được anh ôm đi đến chiếc Hummer, người đàn ông mở cửa ghế phụ ra, bảo cô ngồi vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi lên xe, Đoạn Chước khởi động xe, Tri Miên nhìn anh: "Xe của em còn ở đây..."
"Không sao, ngày mai để Trình Lập qua lái về."
Tri Miên nhẹ nhàng thì thầm. "Anh đưa về Tân Thành Ngự Cảnh đi."
Mấy ngày tới cô không có tiết học nào.
"Ừm."
Vốn dĩ Đoạn Chước muốn đưa cô trở về Tinh Tiêu Châu, nhưng nơi này cách Tinh Tiêu Châu quá xa, đến căn hộ của cô là gần nhất.
Một lúc sau, chiếc xe nhanh chóng chạy vào chung cư, rồi dừng lại ở tầng dưới.
Hai người xuống xe, Đoạn Chước dẫn cô lên lầu.
Bước vào nhà, anh xoa đầu cô. "Em ngồi xuống sofa đi, anh đi lấy ly nước cho em."
Tri Miên bước đến phòng khách, ngồi xuống, quay lại nhìn người đàn ông đang đi về phía máy lọc nước, trong lòng ấm áp, nơi mềm mại nhất cứ như vậy mà sụp đổ xuống.
Cũng may là anh ở đây.
Lúc đó, nếu anh không xuất hiện, thì không biết cô sẽ hoảng hốt đến mức nào.
Đoạn Chước rót một ly nước, ngồi bên cạnh cô, cô uống vài ngụm rồi đặt lên bàn trà.
Tri Miên quay đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, nhịn không được mà thì thào nói: "Đoạn Chước..."
Cô gái nhỏ trông vô cùng đáng thương, giống như trước kia bị người ta ức hiếp, mà đến tới anh.
Trái tim Đoạn Chước lập tức bị đâm một cái, ánh mắt anh bình tĩnh, cánh tay vòng qua đầu gối cô, trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào lòng, ôm lấy thân thể cô, mạnh mẽ mà dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì khiến anh đặc biệt quan tâm.
Duy chỉ có cô gái nhỏ là điểm yếu duy nhất của anh.
Cô được anh nuôi nấng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, anh không nỡ nhìn cô khóc lóc, bị ức hiếp.
Đoạn Chước thấp giọng dỗ dành cô vài câu, Tri Miên chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao đêm nay anh lại tới..."
"Anh họp xong thì qua tìm em luôn. Vừa định gửi tin nhắn cho em, thì em đã chạy ra. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tri Miên nhớ lại: "Đêm nay, em đến tìm thầy Mẫn kia, lúc ấy, những người khác đã rời đi hết, ở trong văn phòng, ông ấy cứ luôn muốn đến gần em..."
Cô kể chi tiết những gì đã xảy ra.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy kỳ quái, cứ tưởng là do mình suy nghĩ quá nhiều, ai biết mục đích của Mẫn Chí Chuyên lại càng ngày càng rõ ràng.
Đoạn Chước nghe vậy, biết cô gái nhỏ thực sự bị quấy rối tình dục, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Sau khi ông ta rời khỏi văn phòng, em vừa định gửi tin nhắn cho anh, thì bị cúp điện. Em sợ có chuyện nên chạy ra ngoài. Ông thầy kia lại cứ nói muốn đưa em đi."
Cô cũng không biết rốt cuộc việc mất điện có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay không.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc đó là chạy trốn, cô sợ Mẫn Chí Chuyên sẽ đuổi kịp mình, sợ ở một nơi tối đen như mực như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì.
Đoạn Chước nghe xong, sắc mặt lạnh như băng, lửa giận trong mắt vô cùng rõ ràng.
"Ông ta đã chạm vào đâu?"
"Ông ta chưa chạm vào đâu được cả, chỉ là cứ dịch sát người vào."
Đoạn Chước nhíu mày.
Tri Miên thấy anh tức giận. "Em không sao, anh đừng lo lắng..."
Anh đặt tay lên đầu cô, nhíu mày, nặng nề thở dài. "Đêm nay anh muốn ở cùng em."
Anh còn cảm thấy thắc mắc, tại sao studio lại tối như vậy, còn tưởng rằng Tri Miên đã đi rồi, nhưng nếu anh không đến, hoặc Tri Miên thực sự bị mắc kẹt bên trong, thì chuyện gì đã xảy ra?
Nếu tối nay anh ở đó, thì cô gái nhỏ sẽ không đến mức gặp phải nguy hiểm.
Hai tay Tri Miên ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh. "Đoạn Chước, chuyện này không liên quan đến anh."
Người đàn ông ôm chặt lấy cô.
“Anh vừa xuất hiện là em không còn sợ hãi nữa." Cô nhẹ nhàng nói. "Hiện tại, em đã cảm thấy khá hơn rồi, anh đừng tự trách bản thân.”
Hơn nữa, trong lòng cô bây giờ, cảm thấy vô cùng tức giận và khó tin.
Ai có thể ngờ rằng, một người thầy được kính trọng trong ngành như vậy, lại là một kẻ mặt người dạ thú cơ chứ.
Ông ta không xứng đáng làm thầy người khác.
"Đoạn Chước, anh nói xem, đây có phải là lần đầu tiên Mẫn Chí Chuyên quấy rối tình dục nữ sinh không?"
Người đàn ông nhìn xuống cô. "Rất có thể là ông ta vẫn luôn như thế này."
Bề ngoài là người hiền lành, chất phác, tốt bụng, được học sinh kính yêu, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Trong lòng Tri Miên lo lắng. "Có nghĩa là cũng có những cô gái khác bị ông ta quấy rối sao?"
Ánh mắt Đoạn Chước tối sầm lại, cuối cùng nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, cứ yên tâm chuẩn bị cho cuộc thi, sau này đừng đến studio này nữa. Chuyện này anh sẽ xử lý tiếp, hửm?"
"Được..."
Tri Miên vẫn luôn tin tưởng anh.
Tin tưởng rằng anh sẽ có thể giải quyết mọi vấn đề cho cô.
"Vậy anh đừng tự chuốc lấy phiền phức cho mình đấy..."
Anh liếm môi, cười lạnh một tiếng.
Xem đi, xem tiếp theo, ai mới là người gặp rắc rối.
Tri Miên ôm lấy cổ anh, ngửi mùi thơm bạc hà trên người anh, đầu nhẹ nhàng cọ cọ, Đoạn Chước nhìn cô như vậy, bất giác cong môi: "Bây giờ sao em lại dính lấy bạn trai em thế?"
Hai má Tri Miên hơi đỏ, buông tay ra. "Nếu anh không thích..."
Anh lại ấn cô vào lòng. "Cứ dính đi."
Cô không thể nhịn được cười.
Vốn dĩ cô rất sợ hãi, nhưng vì anh mà tâm trạng của cô dần tốt lên.
Tri Miên định vứt những gì đã xảy ra tối nay ra sau đầu, không bao giờ nhắc đến nữa.
Cô trò chuyện với anh về những điều vui vẻ khác, hai người làm tổ trên sofa nói chuyện phiếm, đèn đặt dưới đất bên cạnh sofa chiếu ra ánh sáng mềm mại, bầu không khí ấm áp mà ngọt ngào.
Cho tới cuối cùng, Đoạn Chước bóp nhẹ cằm Tri Miên, nhìn cô.
"Em định sống ở đây bao lâu?"
"Hả?"
"Khi nào thì em về nhà với anh?"
Trái tim của Tri Miên lệch một nhịp. "Về nhà nào?"
Anh kéo khóe miệng. "Trở về nhà của chúng ta, chứ còn về nhà nào nữa?"
Nhà của chúng ta.
Trước khi chia tay anh, cô cảm thấy mình không có nhà, nhưng bây giờ, cô lại có nhà, nhà của cô và anh.
Tri Miên cảm thấy trong lòng nóng lên, không khỏi cong môi, nhưng vẫn dè dặt nói: "Vậy phải xem biểu hiện của anh."
Anh vòng tay ôm cô, đột nhiên đẩy cô xuống sofa, thân hình rắn chắc bao phủ cô, dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô: "Vậy em muốn anh biểu hiện như thế nào?"
"Đoạn Chước..."
Cô choáng váng, chưa kịp nói xong thì ngay lập tức, môi cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh bịt kín.
Hơi thở dần trở nên cuồng nhiệt, đan xen, ấm nóng.
Người đàn ông cạy răng, mang theo sự mạnh mẽ và táo bạo, hành động lỗ mãng, làm càn, không hề kiềm chế chút nào.
Bàn tay anh vén lớp vải quần áo lên, dùng lòng bàn tay xoa xoa vòng eo mềm mại của cô, lúc nặng lúc nhẹ, không vượt quá giới hạn, nhưng lại làm Tri Miên tước vũ khí đầu hàng.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước khẽ cắn môi cô, rốt cục cũng dừng lại.
Tri Miên mở đôi mắt ướt dầm dề ra, đối diện đôi mắt đen láy của người đàn ông, xuống chút nữa, đôi môi của người đàn ông vì dính nước mà đỏ hơn, lúc này, anh thở hổn hển, hơi thở không ổn định.
Tim cô đập thình thịch.
Sao chỉ hôn một cái mà người này lại có thể phóng đãng như vậy chứ, cứ như muốn nuốt chửng cô xuống bụng vậy...
Đoạn Chước lười biếng nhướng mày. "Biểu hiện này thế nào?"
Tri Miên xấu hổ. "Ý em không phải là biểu hiện này."
Bàn tay anh phủ một chỗ. "Vậy là cái này sao?"
Cô lập tức đỏ mặt, xấu hổ hất tay anh ra, Đoạn Chước cười hả hê, bộ dáng cà lơ phất phơ, đúng là hư mà.
Không trêu cô nữa, Đoạn Chước bế cô lên khỏi sofa, hai người tâm sự một lúc, cô ngáp một cái, quay đầu thì thấy đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười giờ rưỡi.
“Mệt không?” Anh hỏi.
"Có chút..." Cô nhắc nhở: "Có phải anh nên quay về rồi không?"
Anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, Tri Miên cảm thấy như anh đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy, nhưng cuối cùng, anh vẫn nói. "Ừ."
Ý cười trên môi