Chương 74:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên nghe xong, lập tức sửng sốt, sắc mặt có chút đỏ lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Anh nói dối, nhất định là em không có nói như vậy..."
Đoạn Chước cười, ôm cô gái nhỏ chặt hơn nữa, hơi thở lưu luyến bên tai cô: "Cục cưng, đã nói rồi là không được đổi ý."
Tri Miên không biết những gì anh nói có phải là thật hay không, sợ đến mức nhanh chóng phủ nhận: "Đó là do em uống say, không tính..."
Nào có ai coi lời của người say là sự thật đâu.
Người đàn ông cười nhẹ hai tiếng, xoa đầu cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Nếu là thật, vậy thì em có muốn cùng anh đến Cục Dân Chính không?"
Trái tim Tri Miên loạn nhịp, sau đó quay lại, giọng nói rầu rĩ. "Làm gì có ai hỏi tùy tiện như vậy chứ."
Đây cũng xem như hỏi cô là có muốn kết hôn với anh không sao?
Nhưng thế này thì quá qua loa rồi...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lãng mạn, cũng không hoành tráng, giống như đang nói đùa vậy.
Đương nhiên là cô muốn cùng Đoạn Chước trải qua phần đời còn lại, nhưng cô cũng mong chờ sự lãng mạn như những cô gái bình thường, sao lại không hy vọng những lời như vậy được hỏi trong một trường hợp ấm áp lãng mạn hoặc trang trọng chứ. Hỏi như vậy, cô không muốn tùy tiện đồng ý đâu.
Hơn nữa, cô cũng không biết, lời này của anh có mấy phần là nghiêm túc. Anh muốn kết hôn sớm như vậy sao? Không phải anh nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu sao? Có lẽ là anh không muốn sớm như vậy đâu.
"Đang nghĩ gì đó?"
Cơ thể ấm áp của người đàn ông lại đến gần.
“Không có gì.” Tri Miên đẩy anh ra, ngồi dậy. "Em muốn rời giường rồi.”
Tri Miên vén chăn lên, xuống giường, chuồn đi, Đoạn Chước trầm tư nhìn bóng lưng cô nhanh chóng lẩn trốn, dần dần mỉm cười.
Bên kia, Tri Miên đi vào phòng tắm.
Cô thấy kỳ dâu của mình đến hẹn lại lên, nghĩ đến mấy đêm cô đến Hà Lan tìm Đoạn Chước, thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không bị lật xe vào kỳ an toàn.
Sau khi xử lý xong, cô bước tới bồn rửa mặt để rửa mặt, cửa phòng tắm được mở ra, Đoạn Chước bước vào.
Tri Miên đánh răng súc miệng xong, mái tóc dài sau tai vô tình xõa xuống, cô vừa định đưa tay ra vén gọn, thì tóc lại đột nhiên được túm lại nhẹ nhàng, cô nhìn lên thì thấy người đàn ông đứng phía sau, giúp cô giữ tóc.
Không ngờ anh lại tỉ mỉ như vậy.
Tri Miên rửa mặt xong liền xoay người, ôm eo anh, kiễng chân lên, mổ mặt anh một cái, nở nụ cười tinh quái: "Anh xem đi, trên mặt anh có bọt kìa."
Đoạn Chước cong môi, ôm lấy cô, cúi mặt xuống muốn hôn lại cô, Tri Miên cười muốn trốn, nhưng lại bị anh giữ chặt.
"Đoạn Chước, em sai rồi..."
Người đàn ông giữ gáy cô, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rực lửa: "Mới sáng ra mà đã nghịch ngợm như vậy."
Anh đến gần, Tri Miên không khỏi ngả người ra sau, dựa lưng vào bồn rửa mặt, chống tay tay lên trước ngực anh.
Cô nhìn anh, vài giây say, cảm nhận được điều gì đó, cô ngước mắt lên, đối diện nụ cười xấu xa trên khuôn mặt anh, khuôn mặt đỏ như quả cà chua: "Anh đừng..."
“Đừng làm gì?” Giọng anh trầm xuống.
Cô khẽ cắn môi. "Anh bỏ ra..."
Đoạn Chước cười nhẹ một tiếng. "Không phải em thích cái này nhất sao?"
Mặt Tri Miên lập tức đỏ lên, nhớ tới rất nhiều đêm, cô đều được nơi này chăm sóc, vừa thẹn vừa bực. "Ai thích!"
Đoạn Chước cúi người cắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: "Ừm, là nó thích em."
Nhiệt độ trên mặt Tri Miên tăng lên, nhanh chóng nói ra một chuyện: "Kỳ dâu của em vừa tới."
Sắc mặt Đoạn Chước hơi ngưng lại.
Tri Miên không nhịn được cười, như thể đã cầm được kim bài miễn tử, đẩy anh ra, hừ nhẹ một tiếng. "Dạo này anh nhớ chú ý chút."
Giữa mày người đàn ông ủ dột: "Sẽ bị mấy ngày?"
"Không biết, sao em có thể tính chuẩn được."
"..."
Tri Miên vui vẻ mà rửa mặt xong, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Một lúc sau, hai người làm chuẩn bị xong, cùng nhau xuống lầu ăn sáng, Đoạn Chước nói: "Em vào nhà ăn ngồi đi, anh làm cho."
"Vì sao?"
"Không phải mỗi lần tới tháng là em đều cảm thấy khó chịu sao? Em cứ nghỉ ngơi đi."
Tri Miên không ngờ anh lại coi trọng như vậy, nhướng mày: "Được, vậy em sẽ chờ."
Vừa định rời đi, cô liền nghe thấy điện thoại của Đoạn Chước vang lên, cầm lên thì thấy là Gia Cát Vũ.
Ánh mắt Tri Miên sáng lên, không đi, Đoạn Chước nhấc máy: "Alo."
Giọng nói bên kia hơi trầm xuống: "Ừm."
Ống tay áo Đoạn Chước bị kéo, liếc mắt nhìn đôi mắt lấp lánh của cô nhóc hóng hớt bên cạnh, lập tức hiểu ý cô, mở loa ngoài, nhàn nhạt hỏi đầu dây bên kia: "Tối hôm qua sau đó thế nào?"
"Anh và Khổng Tư... sáng nay đã chia tay."
Tri Miên: ?! Tình hình này là thế nào!
Đoạn Chước: "Tại sao?"
"Không vì sao cả, người ta không muốn ở bên cạnh anh nữa." Gia Cát Vũ cười cười, im lặng một lúc lâu. "Anh cũng không muốn làm chậm trễ người khác, không sao cả."
Tri Miên choáng váng.
Cô cho rằng tối hôm qua Gia Cát Vũ đến, thì mọi chuyện sẽ thay đổi.
Đoạn Chước hơi nhăn mặt: "Anh thật sự muốn chia tay với cô ấy sao?"
"Người ta đã muốn thế, anh cũng không còn cách nào nữa. Không phải anh nổi tiếng là lãng tử đào hoa sao, nếu thật sự bị một người phụ nữ giữ chặt, vậy thì còn gì là lãng tử nữa?"
"..."
Trò chuyện vài câu, cuối cùng Gia Cát Vũ nói là có việc, cúp máy trước.
Tri Miên cau mày: "Anh Gia Cát và chị Tư Tư sao lại như vậy chứ... Em cảm thấy rõ ràng hai người họ đều thích nhau mà? Tại sao lại chia tay."
Đoạn Chước ôm vai Tri Miên, đi tới nhà ăn. "Chuyện tình của người khác, chúng ta nhìn không ra."
Tri Miên cảm thán, trong lúc nhất thời cũng thấy đau đầu. "Để khi nào có thời gian thì em sẽ đi tìm chị Tư Tư, hỏi xem chị ấy nghĩ gì."
Đoạn Chước cười nhẹ: "Em đúng là quan tâm mà."
"Em không muốn hai người họ bỏ lỡ nhau mà."
Đoạn Chước dựa vào bàn ăn bên cạnh, nắm tay cô, nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Lúc trước, chúng ta cũng suýt chút thì bỏ lỡ nhau."
Trái tim Tri Miên run lên, cô mỉm cười: "Cũng may, cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau. Anh phải trân trọng em đấy, một người bạn gái dễ thương như vậy không dễ tìm đâu."
Đoạn Chước cười. "Ừm, anh nhất định sẽ quý trọng."
—-----
Buổi sáng, Đoạn Chước sợ Tri Miên đau bụng kinh, nên đã nấu một bát nước đường đỏ táo đỏ cho cô.
Bận rộn xong, buổi sáng anh có việc, nên phải đến câu lạc bộ một chuyến.
Đến câu lạc bộ, anh đi gặp giám đốc câu lạc bộ để nói chút chuyện, bận xong lại trở về văn phòng.
Trong phòng làm việc, Trình Lập mang đến mấy hợp đồng đại diện, để Đoạn Chước xem qua. Một lúc sau, có người gõ cửa bước vào, chính là Tư Mã Thành.
“Sáng nay cậu đến đây sao?” Tư Mã Thành ngạc nhiên, anh ấy cũng chỉ là tình cờ đi ngang qua, nghe thấy bên trong có tiếng nói mới đi vào.
"Ừm."
Tư Mã Thành ngồi ở trên sofa. "Được, cậu cứ làm việc trước đi."
Sau khi Đoạn Chước ký văn kiện xong, Trình Lập đi ra ngoài, anh đứng dậy đi tới sofa ngồi xuống, nhìn Tư Mã Thành: "Có chuyện gì sao?"
"Sáng nay cậu đã biết chuyện của Gia Cát rồi đúng không? Cậu ấy đã chia tay với Khổng Tư."
"Biết."
Tư Mã Thành thở dài. "Tên này đang nghĩ cái gì vậy? Anh còn chưa có bạn gái đây này, cậu ấy có nhiều bạn gái như vậy, mà còn không biết quý trọng."
Đoạn Chước nhếch môi. "Chắc là thích cảm giác chia tay."
“Nhưng lần này, lại là Khổng Tư muốn chia tay, vậy mà có một ngày lãng tử tình trường bị đá nha.” Tư Mã Thành cười. "Anh nghĩ cậu ta đang giả vờ thoải mái thôi, xem xem cậu ta sẽ giả vờ được bao lâu, bộ dáng mạnh miệng giống cậu lúc trước như đúc. Đến lúc đó, anh sẽ dùng cậu làm ví dụ tiêu biểu, để cậu ta nhanh chóng tỉnh ngộ."
"..."
Sắc mặt Đoạn Chước hơi tối sầm lại. "Lải nhải xong chưa?"
Tư Mã Thành cười xua tay: "Đừng nói đến cậu ta, mấy ngày nay cậu và Tiểu Tửu thế nào rồi? Cậu đoạt được chức vô địch thế giới, rốt cuộc cũng có thể đi nghỉ ngơi rồi, sao không dẫn cô ấy ra ngoài chơi một chút?"
Đoạn Chước dựa vào sofa. "Có chuyện muốn anh giúp em một chút."
"Chuyện gì?"
"Em định cầu hôn tc."
"Cầu hôn?!" Tư Mã Thành lập tức ngồi thẳng người. "Ố là la, cậu được nha! Cuối cùng cũng đến bước cầu hôn rồi!"
Khóe mắt người đàn ông hiện lên ý cười. "Có muộn quá không?"
"Thực ra cũng không muộn. Tiểu Tửu vừa mới tốt nghiệp, mà từ lúc cậu và cô ấy quay lại với nhau, cũng chỉ mới non nửa năm đúng không? Nhìn cậu hiện tại trông rất sốt ruột nha."
Trước giờ, Đoạn Chước chưa bao giờ vội vàng, cũng hiếm khi nghĩ đến thời gian cụ thể, nhưng từ khi quay lại đến nay, cảm giác muốn đưa cô gái nhỏ vào cùng sổ hộ khẩu với mình càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh muốn cưới cô, không muốn chậm trễ thời gian nữa.
Hơn nữa, sau nhiều lần dò hỏi, anh biết cô gái nhỏ cũng bằng lòng, chỉ là cô thích lãng mạn và bất ngờ. Anh nghĩ nghĩ, định lên kế hoạch cầu hôn cô thật lãng mạn, để cô không hề tiếc nuối mà đồng ý.
"Vậy cậu định làm gì?"
"Em định đưa cô ấy ra ngoài chơi, sắp xếp một khung cảnh thật đẹp, rồi cầu hôn cô ấy. Cho nên, đến lúc đó, anh phải bay qua đó, giúp em sắp xếp trước."
"Được, người anh em, anh nhất định sẽ giúp cậu chuyện này. Đến lúc đó, cậu muốn anh làm gì, thì anh đều sẽ cố gắng phối hợp."
...
Một lúc sau, sau khi Tư Mã Thành rời đi, Đoạn Chước gọi Trình Lập vào, bảo anh ấy thu xếp một chút, hai ngày nữa sẽ đi chọn nhân. Trình Lập nghe xong, hai mắt sáng lên: "Anh Chước, anh định cầu hôn cô Tri sao?"
"Ừ."
Trình Lập gật đầu: "Em sẽ đi thu xếp ngay lập tức."
—-----
Buổi tối, Tri Miên ngồi ở đầu giường xem phim truyền hình, một lúc sau, Đoạn Chước từ phòng tắm đi ra, vén chăn lên, ngồi xuống bên cạnh cô.
Tri Miên đang xem phim thì được anh ôm vào lòng, cô nói.