Chương 75:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên bị lời nói của anh làm cho bối rối. "Mỗi tháng một chiếc?!"
... Chiếc nhẫn này rất rẻ sao?
Đoạn Chước hơi nhướng mày, dù sao thì đã nói như vậy, thì dứt khoát nói tới bến luôn: "Chỉ cần em thích là được."
Dù sao thì tiền của anh, chắc chắn đủ để tặng cô mỗi tháng một chiếc nhẫn kim cương suốt đời.
Tri Miên vội xua tay: "Không cần, không cần..."
Chẳng lẽ lại coi nhẫn như một món đồ trang sức giống bông tai để đeo sao? Cũng quá xa xỉ rồi...
Hơn nữa, liếc mắt nhìn một cái, cô đã thấy chất liệu, độ tinh khiết và các phương diện khác của chiếc nhẫn kim cương đều này là hàng đầu.
“Đưa cho anh.” Đoạn Chước nhận lấy chiếc hộp trên tay cô, sau đó lấy chiếc nhẫn bên trong ra, ngẩng đầu nhìn cô: “Nào, để anh đeo cho em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên đưa tay trái ra, Đoạn Chước suy nghĩ một giây, rồi đẩy chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô.
Vì viên kim cương được cắt bằng phương pháp cắt hoa mẫu đơn 88 cánh, nên khi ánh đèn rọi xuống, trông viên kim cương càng thêm lóng lánh, lộng lẫy hơn, giao hoa và phản sáng cùng kim cương vụn bên cạnh, giống như một giấc mộng ảo vậy.
Đeo xong, Đoạn Chước xoa xoa tóc cô, cong môi: "Đẹp không?"
Tri Miên nhìn chiếc nhẫn, không khỏi mỉm cười: "Đẹp..."
Ngón tay cô thon dài, nước da trắng hơn tuyết, rất xứng với một chiếc nhẫn kim cương như vậy, đương nhiên là đẹp rồi.
Hơn nữa, bản thân chiếc nhẫn cũng đã là món trang sức mà con gái cực kỳ coi trọng, chỉ là cô không ngờ Đoạn Chước lại đột ngột tặng cho cô cái này.
Sau khi cô chụp hợp đồng xong, Đoạn Chước nắm tay cô. "Đi thôi, đi sấy tóc."
Hai người đi trở lại phòng ngủ, ngồi ở mép giường, Đoạn Chước cầm máy sấy tóc lên.
Trước đây, người đàn ông sẽ không làm chuyện này, chỉ là sau khi quay lại, có một tối, cô lôi kéo anh, làm nũng muốn anh sấy tóc cho cô, sau này, bất cứ khi nào rảnh rỗi, thì anh đều sẽ chủ động sấy tóc cho cô.
Anh như vậy, lại làm cô sinh ra tính tình kiêu căng, Tri Miên vốn còn lo lắng mình như vậy thì có thể sẽ làm anh không thích hay không, nhưng Đoạn Chước lại không nghĩ vậy, thậm chí, anh còn hy vọng cô sẽ bộc lộ bộ dáng chân thật nhất trước mặt mình.
Tri Miên nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương, suy nghĩ rất nhiều.
Thực ra, phản ứng đầu tiên của cô, là tưởng anh sẽ ngỏ lời cầu hôn, nên còn cảm thấy hơi lo lắng và mong chờ...
Sau đó, lại phát hiện ra rằng, dường như anh không nghĩ như vậy, chỉ đơn thuần là tặng một món quà mà thôi.
Nhưng mà, vì chiếc nhẫn này quá đẹp, nên cô vẫn rất vui vẻ.
Sau khi sấy tóc xong, Đoạn Chước bảo Tri Miên nằm xuống, anh cầm lấy điện thoại ở đầu giường, nói: "Anh đến phòng sách một chuyến."
"Dạ."
Đoạn Chước rời đi, bước vào phòng sách, nhấp vào WeChat, gửi tin nhắn vào nhóm ba người:
[Ngày mai đừng đi nữa.]
Một lúc sau —--
Gia Cát Vũ: [?]
Tư Mã Thành: [Tại sao chứ?]
Đoạn Chước: [Không còn nhẫn nữa rồi.]
Tư Mã Thành: [Có ý gì?! Mất nhẫn rồi?!]
Đoạn Chước: [Nhẫn bị Tiểu Cửu phát hiện, em nói là món quà tùy tiện mua, bảo cô trực tiếp đeo vào.]
Gia Cát Vũ, Tư Mã Thành:... Cái thằng cha này.
Gia Cát Vũ: [Cậu không thể giấu chiếc nhẫn kỹ hơn sao?! Tức cái lồng ngực ghê.]
Tư Mã Thành: [Vậy làm sao bây giờ? Cậu có còn cầu hôn nữa không?]
Đoạn Chước nhìn cảnh đêm lộng lẫy ngoài cửa sổ, cuối cùng đáp: [Đương nhiên là có rồi, em mua nhẫn mới về rồi các anh hẵng đi.]
Hai người: "..."
—-------
Ngày hôm sau, Đoạn Chước lại đi chọn nhẫn.
Bước vào cửa hàng, khi anh nói muốn mua một chiếc nhẫn nữa, anh bạn quản lý cửa hàng đã nhìn anh đầy kỳ quái: "Anh… định cầu hôn bao nhiêu người vậy?"
Đoạn Chước: "..."
Anh giải thích nguyên nhân, quản lý cửa hàng dở khóc dở cười, cuối cùng, đưa anh vào phòng khách.
Tuy nhiên, chiếc nhẫn đẹp nhất trong cửa hàng lại là "Tình trong tim" mà Đoạn Chước đã mua, người đàn ông nhìn những mẫu khác, đều không hài lòng: "Chắc chắn là phải đẹp hơn chiếc tôi đã mua."
Lời nói chắc nịch.
Nếu muốn tặng chiếc khác, thì chắc chắn phải tốt hơn.
Quản lý cửa hàng tận dụng mọi quan hệ, bắt đầu giúp anh liên hệ với các chi nhánh khác trên toàn quốc và trụ sở chính ở nước ngoài. Đi vạn dặm chỉ để tìm kiếm một viên kim cương đẹp, buổi tối, Đoạn Chước tìm một cái cớ để gạt Tri Miên, nói hai ngày nay có việc, chuyện du lịch phải tạm hoãn lại, Tri Miên tỏ ra vô cùng cảm thông.
Ba ngày sau, cuối cùng quản lý cửa hàng cũng gọi điện cho Đoạn Chước, nói là đã liên hệ được, chi nhánh Bắc Thành có một viên kim cương màu hồng cắt hình quả lê rất đẹp, có đường cắt tốt nhất, màu sắc, độ tinh khiết và các phương diện khác đều tốt hơn so với viên cũ, giá cả cũng trực tiếp tăng gấp đôi.
Sau khi Đoạn Chước mua xong, đầu bên kia lại khẩn trương vận chuyển bằng đường hàng không, ngày hôm sau liền đến tay anh.
Đến lúc này, trái tim cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Chuyến du lịch với cô gái nhỏ, cuối cùng cũng có thể xuất phát rồi.
—----
Hai ngày sau, vào buổi trưa, Tri Miên và Đoạn Chước bay đến thành phố Giang, thành phố Giang có một cái hồ rất đẹp, tên là hồ Thu Diệp, ngắm cảnh thu là tuyệt nhất, Đoạn Chước đặt một biệt thự nhỏ ven hồ, vừa vặn có thể ngắm nhìn phong cảnh bên hồ.
Bước tới ban công trên lầu hai biệt thự, gió thu thổi qua, hồ nước trong vắt, hàng cây phong bên hồ phản chiếu một màu cam vàng xuống mặt hồ, Tri Miên có cảm giác như đang lạc bước vào trong tranh.
Làn váy tung bay, mái tóc đen dài bay phấp phới trong gió như ngọn sóng, Tri Miên đang hóng gió, thì thân thể bị ôm từ phía sau, giọng nói của người đàn ông vang lên: "Thích nơi này không?"
Tri Miên quay lại nhìn anh, giữa mày lộ ra ý cười: "Rất thích."
Đoạn Chước thuận thế giữ cằm cô, hôn lên môi cô, Tri Miên xoay người, chui vào trong lòng anh, đầu áp vào ngực anh, lẩm bẩm nói: "Trước kia anh rất ít dẫn em đi chơi."
Vì quá bận rộn với sự nghiệp, mà đôi khi, Đoạn Chước đã xem nhẹ cho cô.
Người đàn ông nhướng mi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: "Sau này chúng ta sẽ thường xuyên đi ra ngoài như vậy, nha?"
Tri Miên mỉm cười. "Chỉ sợ người nào đó không có thời gian."
"Không có thời gian thì cũng phải làm cho có thời gian."
Đoạn Chước bế cô đi về phía biệt thự, hai chân Tri Miên kẹp lấy eo anh, đỏ mặt, trong đầu nghĩ thầm: "Người này định làm gì..."
Người đàn ông cong môi: "Ôm em đi vào thay quần áo, sau đó chúng ta đi ăn cơm, em đang nghĩ cái gì thế hửm?"
"..."
Anh nhướng mày. "Hay là em muốn trước khi đi ăn cơm, chúng ta làm chút chuyện gì đó?"
Tri Miên xấu hổ vùi mặt vào cổ anh. "Em đói bụng, em muốn ăn cơm..."
—-------
Buổi chiều ngày đầu tiên, hai người đi dạo phố cổ gần đó, mua chút đồ trang trí, còn đi làm đồ gốm, buổi tối nghe hí khúc, rồi lại đi dạo chợ đêm.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Đoạn Chước ngồi trên sofa, nhắn tin cho mấy người trong nhóm, sau khi tắm xong, Tri Miên liền thấy anh khóa màn hình điện thoại lại, nằm trên sofa.
“Tắm xong rồi à?” Anh đứng dậy.
"Dạ."
Tri Miên thấy anh hay nhìn điện thoại, không khỏi thắc mắc: "Hai ngày nay anh vẫn còn có việc gì phải giải quyết sao?"
"Làm sao vậy?"
"Hôm nay thấy anh nhìn điện thoại rất nhiều, trông rất bận."
Đoạn Chước dừng một chút, đi tới trước mặt cô, xoa đầu: "Ừm, có chút chuyện, nhưng đã xử lý xong rồi."
"Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Anh ôm cô.
Tri Miên vẫn luôn cảm thấy, hai ngày nay, anh cứ có gì đó không ổn, cứ như thể đang giấu cô điều gì đó, nhưng cô cũng không biết có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không.
Qua nửa đêm, cô gái ngủ say trong vòng tay anh.
Đoạn Chước rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, nghĩ đến tất cả sắp xếp ngày mai dành tặng cô, khóe miệng dần dần cong lên.
—----
Đoạn Chước đã diễn tập cảnh cầu hôn Tri Miên trong đầu không biết bao nhiêu lần, muốn biến tưởng tượng thành sự thật.
Anh đầy mong đợi và xúc động.
Nhưng đời không như là mơ, không thể ngờ là —
Ngày hôm sau, trời lại mưa.
"..."
Trong bản tin dự báo thời tiết ngày hôm qua có ghi rõ hôm nay trời nắng đẹp, cơn mưa này như cố tình nhằm vào anh vậy.
Buổi sáng, Đoạn Chước ngồi trên cửa sổ, nhìn mưa thu tí tách ngoài cửa sổ, sắc mặt vô cùng ủ dột.
Mà điện thoại lại liên tục báo tin nhắn tới, rung lên không ngừng.
Tư Mã Thành: [Sao hôm nay trời lại mưa chứ!!]
Gia Cát Vũ: [Đoạn Chước!!!! Mưa! Rồi!! Đó!!!!]
Đoạn Chước lạnh lùng nhíu mày, gõ mấy chữ trên điện thoại: [Mẹ nó, em cũng không mù.]
Anh cất điện thoại, quay đầu lại, thấy Tri Miên đang lon ton chạy tới, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ: "Ài, sao trời lại mưa chứ..."
"Chắc cơn mưa này sẽ không kéo dài lâu đâu."
Cô mỉm cười. "Cũng không sao cả, chúng ta cứ ở trong biệt thự đợi là được, anh có muốn cùng em xem gameshow không?"
Vì thế, Đoạn Chước đã bị Tri Miên kéo đi xem gameshow cùng.
Mưa rơi bên ngoài một hồi lâu, tới buổi chiều, cuối cùng cũng chịu tạnh, Đoạn Chước thử hỏi: "Có muốn... ra ngoài đi dạo một chút không?"
Tri Miên lắc đầu, ôm gối, ngả vào sofa, lười không muốn nhúc nhích: "Mặt đất bên ngoài đều ẩm ướt, không muốn đi ra ngoài, chúng ta cứ ở trong biệt thự đi."
"..."
Kế hoạch cầu hôn, lại thất bại lần nữa.
Đoạn Chước buồn bực lần thứ hai.
Buổi tối, Trang Gia Vinh nhắn tin an ủi anh: [Không sao đâu, cầu hôn cũng phải tùy duyên, đừng quá vội vàng, còn sợ Tiểu Cửu chạy mất sao?]
Đoạn Chước: [Vâng.]
Trang Gia Vinh: [Dù sao thì mọi người đều ở đây, đều sẽ phối hợp với cháu.]
—----
Ngày thứ ba, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua những tán lá phong đã ngả vàng.
Một cơn gió thổi qua, một chiếc lá rơi xuống, giống như một con bướm vàng, cuối cùng