Chương 9:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên không ngờ là Đoạn Chước đưa cô đến đây xem pháo hoa.
Cô ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ, trong tim dấy lên từng gợn sóng, nhiều loại cảm xúc khác nhau trào dâng, nhất thời cuồn cuộn sục sôi.
Pháo hoa vô cùng rực rỡ.
Nhưng cũng vô cùng cô đơn.
Đẹp, nhưng cũng chỉ tồn tại ngắn ngủi trong giây lát như vậy, không bao giờ sống lại lần nữa.
Cô nhớ hồi còn nhỏ, mình cực kỳ thích ngắm pháo hoa, mỗi lần đón năm mới, bố mẹ đều sẽ cùng cô bắn pháo hoa ở ngoài cửa nhà.
Lúc đó, cô cho rằng, họ sẽ mãi ở bên cạnh cô, tương lai, cô sẽ không phải lo nghĩ gì, không có buồn phiền gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà, sau này, họ đều rời đi, chỉ để lại một mình cô.
Nhìn xung quanh, nhà nhà đều sáng đèn, đoàn viên và ấm áp.
Ai có thể nói cho cô biết, đâu mới là bến đỗ mà cô có thể tấp vào cả đời?
Trong lúc pháo hoa đang nổ sáng chói, Tri Miên quay đầu sang bên cạnh nhìn Đoạn Chước, không nhịn được mà gọi anh một tiếng: “Đoạn Chước ——”
Người đàn ông cúi đầu: “Hửm?”
Đôi mắt rực sáng của Tri Miên chăm chú nhìn anh, tiếng vọng từ đáy lòng cùng với tiếng đập thình thịch của con tim, cảm xúc ngổn ngang.
Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nói:
“Năm sau anh vẫn sẽ cùng em đón năm mới chứ?”
Đoạn Chước không nhận ra tâm trạng của cô, không để ý mà cười một cái: “Không phải năm nào anh cũng ở cùng em sao?”
Tri Miên nghe những lời này xong, mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi niềm chua xót.
Anh trả lời chắc chắn tự tin như vậy, giống như có thể ở bên cô mãi mãi.
Nhưng ai có thể biết trước được chuyện tương lai chứ.
Ai biết được, anh còn có thể ở bên cạnh cô thêm bao nhiêu lâu chứ?
———
Xem xong pháo hoa, đi xuống đài quan sát , Đoạn Chước trực tiếp đi đặt một phòng hạng sang.
Vừa vào cửa, Tri Miên liền bị ấn vào tường, nụ hôn của người đàn ông phủ xuống, làm rối loạn hơi thở của cô, đầu ngón tay người đàn ông cởi hết quần áo ra, khiến cho cô run rẩy, nhanh chóng và nồng nhiệt.
Tri Miên biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ tới thôi.
Mỗi khi làm chuyện này, Đoạn Chước luôn dồi dào tinh lực, làm không biết mệt.
Căn bản là anh luôn chiếm giữ vị trí chủ động, lúc tâm trạng tốt sẽ dịu dàng cưng chiều hơn chút, khiến cô chìm đắm vào đó.
Trên chiếc đệm mềm mại.
Ánh đèn sáng màu vàng cam đặt trên đầu giường.
Ở trong lòng của anh, cô giống như một quả vải, trắng nõn và ngọt lành, trong không gian sáng tối mập mờ, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, người đàn ông ôm chặt lấy cô, mồ hôi trên mặt trượt dài theo quai hàm rồi rơi xuống, lông mày nhuốm đầy sự ham muốn, cơ bắp căng chặt.
Hơi thở triền miên.
Cực kỳ rối loạn.
Cuối cùng, Đoạn Chước cũng thỏa mãn, buông tha cho cô.
Sau khi được người đàn ông ôm ra khỏi phòng tắm, cô cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, rồi bị đôi tay dài của Đoạn Chước kéo lại, ôm cô vào lòng.
Đầu ngón tay anh vuốt ve xương bướm của cô, bỗng nhiên nói: “Nói chuyện.”
“Hửm?”
“Để anh nghe xem em còn nói được không.”
Mặt Tri Miên đỏ bừng. “… Nói được mà.”
Anh mở miệng, giữ vành tai cô, cắn nhẹ một cái, giọng trầm khàn mỉm cười, nói: “Làm sao bây giờ.”
“Cái gì?”
“Vẫn còn muốn em nữa, em vừa nói đã làm ông đây chịu không nổi rồi.”
“…”
Tri Miên xấu hổ quay lưng lại với anh.
Anh nhấc tay lên, ôm cô chặt hơn, lưng cô áp sát vào ngực anh. Một lúc lâu sau, Tri Miên nhẹ giọng nói: “Đoạn Chước ———”
“Làm sao vậy?”
Trăn trở mãi về lời định nói, cuối cùng, chỉ có thể thốt ra bốn chữ: “Chúc mừng năm mới.”
Anh lười biếng đáp lại, sau đó nói: “Ngủ đi.”
Người đàn ông không có suy nghĩ gì, nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Tri Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề buồn ngủ.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời Lương Chi Ý đã nói tối nay: “Nếu như năm đó cậu không về nhà với anh ta, thì hiện tại cậu sẽ thế nào.”
Ký ức của Tri Miên quay về bảy năm trước ———
Sau lần đầu tiên gặp được Đoạn Chước, cô liền dựa vào số tiền anh đã cho để vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất. Về sau, trong tâm trí cô lúc nào cũng xuất hiện khuôn mặt của người thiếu niên, làm cô không dứt ra được.
Một ý nghĩ nảy ra, cô muốn lén nhìn anh một cái.
Vì vậy, cô bắt đầu đến quán ăn đó hàng đêm. Nhưng mà, đã rất nhiều ngày rồi cô không nhìn thấy anh, cảm thấy không có nhiều hy vọng.
Buổi tối một tuần sau, cô lại lần nữa đi đến phố chợ đêm một lần nữa, lúc tới quán ăn đó, cô vô thức nhìn về phía chiếc bàn mà Đoạn Chước đã từng ngồi, nhưng không ngờ, cô không nhìn thấy Đoạn Chước, mà thay vào đó, lại nhìn thấy một người rất quen mắt ———
Là con trai của gia đình họ hàng thứ hai đã từng nhận cô.
Nhỏ hơn cô hai tuổi, tên là Diệp Lỗi.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Lỗi đều rất bướng bỉnh, rất được cưng chiều, lúc Tri Miên ở nhà cậu ta, cậu ta thường xuyên trêu chọc cô, hoặc là làm chuyện xấu rồi đổ thừa cho Tri Miên mềm yếu phải chịu trách nhiệm.
Ba mẹ Diệp vốn dĩ không thích Tri Miên, vì vậy, cô đã phải chịu rất nhiều trận quát mắng và đối xử bất công.
Tri Miên không muốn nhìn thấy cậu ta, quay người muốn đi, ai ngờ được, đối phương rất nhanh đã lia thấy cô: “Ê, Tri Miên! Mày lại ở đây sao!”
Diệp Lỗi đuổi đến trước mặt cô, chỉ cao bằng cô.
Cậu ta khoanh tay giống như người lớn rồi đánh giá cô: “Mẹ tao nói mày chạy trốn từ nhà bác gái ra ngoài, gan mày thật to nha.”
Tri Miên lạnh lùng nhìn cậu ta: “Có liên quan tới em sao?”
“Tao thấy là không còn ai cần mày nữa rồi, bố mày chết, mẹ mày tự sát, mẹ tao nói mày chính là đồ của nợ, nên mới đưa mày tới nhà bác gái.”
Tri Miên nắm chặt tay, quay đầu muốn đi, thì bị Diệp Lỗi với mấy người bạn của cậu ta cười đùa ngăn lại.
Cô quay người về sau rồi chạy đi, nhưng đột nhiên lại bổ nhào vào một người.
Đầu mũi cô đau đau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, hoảng sợ lùi lại một bước, ngẩng đầu, ánh mắt không kịp đề phòng mà nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy.
Tiếng người bên tai ầm ĩ, tiếng chén rượu chạm nhau.
Người thiếu niên mặc áo phông trắng, lẳng lặng nhìn xuống, nhưng lại làm lỡ nhịp tim của cô.
Cô không ngờ sẽ gặp lại anh lần thứ hai theo cách như vậy.
Tri Miên ngây ngốc, ngay sau đó đỉnh đầu bị giữ lại, giọng của thiếu niên truyền đến:
“Bé con, chạy cái gì.”
Cô còn chưa mở miệng, thì đám người Diệp Lỗi đã chạy lên trước: “Tri Miên! Tao vẫn chưa nói xong mà mày đã dám chạy à! Cái thứ vô học nhà mày!”
“Tao sẽ nói cho mẹ tao biết là tao đã gặp mày ở đây, tao sẽ bảo mẹ tao bắt mày về lại, đánh cho nhừ tử, cái thứ rác rưởi nhà mày…”
Tim Tri Miên đập thình thịch, trên đầu bỗng vang lên giọng nói trầm thấp lười biếng của thiếu niên: “Câm miệng.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu.
Diệp Lỗi nhìn về phía người con trai trước mặt Tri Miên, chống hông rồi trừng mắt nhìn qua: “Tao nói chuyện với Tri Miên, mày có thân phận gì mà dám chen cái mồm vào?”
Cậu ta vừa dứt lời, tay Đoạn Chước đặt trên bả vai cậu ta, Tri Miên nhìn các nét trên mặt của Diệp Lỗi dần dần thay đổi.
“A a a a đau…”
Đầu lưỡi Đoạn Chước chạm vào hàm ếch bên trên, nhìn cậu ta đầy coi thường rồi cười:
“Tao là bố mày đấy, mày nói xem tao là ai?”
Diệp Lỗi gào thét xin tha.
Đoạn Chước buông tay. “Cút sang một bên.”
Bọn họ sợ hãi bỏ chạy.
Tri Miên ngơ ngác chưa phản ứng lại, sau đó Đoạn Chước cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô, cười: “Bé con, sao em lại bị người khác bắt nạt nữa vậy?”
Lại…
Anh vẫn còn nhớ cô sao?
Cô được anh dẫn tới bàn bên cạnh, Tri Miên mới biết, hoá ra tối nay anh cũng ở đây, chỉ là ánh sáng chỗ họ không tốt, nên vừa nãy cô không có chú ý tới.
Tri Miên bị bảo ngồi xuống, nhìn thấy người cùng bàn vẫn là hai chàng trai lần trước, nhưng lần này, bọn họ đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, biết Tri Miên không phải là lừa đảo.
Tri Miên được nhiệt tình quan tâm vài câu, cuối cùng cô ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn các anh trai, em phải về nhà rồi…”
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Đoạn Chước hỏi cô ở đâu, cô nói địa điểm ra.
“Xa như vậy?”
“Vâng.” Bình thường cô phải đi một tiếng mới đến đây.
Đoạn Chước nói vài câu với hai chàng trai, cầm chìa khoá xe ở trên bàn lên, nói với cô: “Anh đưa em về.”
Đoạn Chước ngồi lên xe mô tô đậu ở ven đường, đưa cho cô mũ bảo hiểm.
Cô cứ ngây ngốc như vậy mà lên xe anh.
Cuối cùng, khi về tới phòng ở mà cô thuê, ở lối vào của khu nhà có vài người trung niên đang ngồi uống rượu, Đoạn Chước thấy cô sợ hãi, liền đưa cô