Chương 10:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài phòng tắm.
Tri Miên nghe thấy hai chữ “Tối qua” của Thư Mính, liền chết lặng một lúc.
Đầu bên kia không nghe thấy tiếng trả lời lại, liền gọi thêm một câu nữa: “Đoạn Chước?”
Tri Miên lấy lại tinh thần: “Bác sĩ Thư… là tôi. Đoạn Chước hiện tại đang tắm.”
Thư Mính có vẻ cũng giật mình, thu lại vài phần nhiệt tình: “A, em là cô Tri đó sao?”
“Vâng, vừa nãy chị mới nói về chuyện món quà, đợi chút nữa em sẽ giúp chị truyền đạt lại nhé?”
“Không cần đâu, đợi anh ấy tắm xong, thì chị sẽ tự nói lại với anh ấy.”
“… Được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tri Miên nói xong, cửa phòng tắm liền bị mở ra, người đàn ông quấn khăn lông ngang hông rồi bước ra, tóc đen lấm tấm nước.
“Chị đợi một chút, anh ấy vừa ra ngoài rồi.”
Cô đưa điện thoại cho Đoạn Chước.
Đoạn Chước nhận lấy, đi tới phòng quần áo. “Alo.”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là, không phải hai ngày nữa anh sẽ tham gia thi đấu vòng loại sao? Như thường lệ, em sẽ nhắc nhở anh một chút về chế độ ăn uống…”
Thư Mính nói xong chuyện chính, cuối cùng liền nói: “Em có chuẩn bị một món quà năm mới cho mỗi thành viên trong nhóm, tối qua sao anh lại đi nhanh như vậy chứ, em còn chưa kịp đưa cho anh nữa.”
“Không cần, cô cho họ là được.”
“Mỗi người đều có một món quà mà, không thể không công bằng được, không sao, đợi đến ngày đấu vòng loại em sẽ đưa cho anh.”
“Ừm, còn có chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi…” Thư Mính thấy thái độ của anh, cũng không dám quấy rầy thêm nữa. “Vậy anh bận đi, tạm biệt.”
Đoạn Chước cúp điện thoại, vứt điện thoại lên giường, quay đầu lại nhìn Tri Miên vẫn đang đứng ngây người tại chỗ, gọi cô: “Sững sờ cái gì vậy?”
Tri Miên bất chợt nhìn lên.
“Mang giúp anh đồng hồ trong nhà vệ sinh ra đây.”
“Dạ.”
Cô gái từ trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy Đoạn Chước đang đứng trước gương lớn, đã thay xong quần áo.
Cô đi tới trước, đưa đồ cho anh, do dự một lát, giả vờ tuỳ ý hỏi: “Tối qua anh ở cùng với bác sĩ Thư sao?”
Đoạn Chước đeo đồng hồ, nhìn lướt qua vẻ mặt của cô gái trong gương, trên khoé môi nở một nụ cười:
“Em đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Cô lập tức phủ nhận: “Em không có.”
Người đàn ông quay lại nhìn thấy ánh mắt thất thường của cô, cười lên “Căng thẳng như này, còn nói là không có?”
“…”
Đoạn Chước không đùa cô nữa, giải thích đơn giản một câu: “Tối qua livestream, vừa đúng lúc cô ấy cũng có ở câu lạc bộ.”
Tri Miên nhớ lại lúc nãy, lúc Thư Mính tưởng rằng là Đoạn Chước, giọng điệu nói chuyện mập mờ, cực kỳ thân mật, nhưng cũng không biết có phải là do bản thân cô quá nhạy cảm không nữa.
Cô ừm một tiếng, đổi chủ đề khác. “Tối nay trong nhà không nấu cơm.”
“Thay quần áo đi, anh đưa em đi ăn.”
————
Mười phút sau, Đoạn Chước lái chiếc Hummer ra khỏi gara. Lên xe, Tri Miên hỏi: “Chúng mình ăn cái gì vậy?”
“Em quyết định đi.”
Cô lấy điện thoại ra, chọn một nhà hàng gần đây, cô hiểu rất rõ về thói quen và khẩu vị ăn uống của người đàn ông, bởi vì công việc, anh bắt buộc phải ăn thức ăn thanh đạm và lành mạnh.
Thật ra, cô rất thích ăn đồ chua cay, nhưng cũng vì lý do này mà rất ít khi được ăn.
Mặc dù nói là để cô quyết định, nhưng thực tế, cô đều chiếu theo khẩu vị của anh.
Tri Miên nhớ lại năm năm được gửi nuôi ở nhà họ hàng đó, cô vốn chưa từng phải làm việc nhà, nay lại phải giặt giũ, nấu nướng, làm tất cả các loại công việc nặng bẩn thỉu.
Cho dù cô đang đi học, cũng phải chịu trách nhiệm nấu cơm một ngày ba bữa, cũng từ lúc đó mà bắt buộc phải tập luyện nấu ăn.
Những thứ cô nấu cũng không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là món ăn gia đình không tệ mà thôi.
Sau này, khi được Đoạn Chước đưa về nhà, lúc đầu cô cũng muốn thử nấu ăn cho anh, có lần, vào sinh nhật anh, cô có lòng đi chợ mua nguyên liệu, dự định sẽ làm cho anh một bữa tối thịnh soạn.
Buổi tối. lúc cô đang xào rau, thì không cẩn thận làm vỡ một cái đĩa.
Cô nhìn thấy Đoạn Chước đi vào phòng bếp, nghĩ tới trước đây cô đã từng làm vỡ đĩa, rồi bị bà cô tàn nhẫn dùng roi đánh, lúc này liền giống như con mèo bị dọa sợ, thu mình vào trong góc, cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh…”
Người đàn ông thấy cô như vậy, liền cười cười: “Không phải chỉ là cái đĩa thôi sao? Căng thẳng cái gì?”
Anh chỉ nói: “Cầm chổi ra đây, đi vòng ra ngoài.”
Mặc dù Đoạn Chước không trách mắng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy, có phải cô đã gây phiền phức cho anh rồi không.
Tối đó, cô làm một bàn thức ăn, anh chỉ hời hợt động đũa, một bộ dáng không có hứng ăn, làm sự chờ mong tràn đầy của cô giảm đi một nửa, hỏi có phải không hợp khẩu vị của anh không, anh liền nói có rất nhiều món bình thường anh không thể ăn.
“Về sau em không cần xuống bếp làm nhiều đồ ăn như vậy đâu, muốn ăn có thể ra ngoài gọi, hoặc là thuê một dì giúp việc về.”
Tri Miên rũ mắt, chỉ có thể gật đầu.
Sau đó, cô liền không nấu cơm cho anh thêm lần nào nữa, thức ăn bình thường của anh, cũng được phụ trách bởi chuyên gia dinh dưỡng của nhóm anh ấy.
Tri Miên thu hồi tâm trạng, nói cho Đoạn Chước vị trí của nhà hàng.
Ngón tay cô vuốt ve màn hình điện thoại, nghĩ tới gì đó, nhìn về người đàn ông đang ngồi ở ghế lái xe: “Chiều hôm nay em được tác giả chính ở phòng làm việc làm thêm đó quan tâm, hỏi xem em có muốn tự mình trở thành tác giả chính không.”
Anh quay sang liếc nhìn cô một cái. “Hửm?”
Tri Miên giải thích đại khái một chút. “Anh cảm thấy…”
Lời của cô còn chưa nói hết, thì điện thoại của Đoạn Chước vang lên.
Anh nghe máy. “Alo.”
Tri Miên lúng túng ngậm miệng lại, chỉ có thể đợi anh.
“Được, ngày kia thi đấu lại xem xét tiếp.” Đoạn Chước nghe máy xong, sau đó hỏi Tri Miên: “Vừa nãy em nói đến đâu rồi?”
“…”
Cô mấp máy môi. “Thì hỏi xem anh thấy em có nên từ chức không.”
Ánh mắt của Đoạn Chước tập trung vào tình hình giao thông ở phía trước, sau đó thờ ơ nói: “Đều được, xem em thôi, muốn từ chức thì từ chức.”
“… Vâng.”
Tri Miên thấy anh không muốn biết rõ, nên cũng không muốn nói nữa.
Tới nơi, Đoạn Chước dừng xe ở bên đường, Tri Miên nghĩ tới lời anh vừa nói: “Ngày kia anh có thi đấu sao?”
“Ừm, vòng sơ loại khu vực Mỹ Khắc, ở ngay tại thành phố Lâm.” Đoạn Chước kéo phanh tay, sau đó dùng bàn tay xoa loạn xạ trên đỉnh đầu cô: “Không phải rất thích xem anh thi đấu sao? Lần này thi đấu công khai, anh đưa em qua đó xem.”
Bởi vì thi đấu EA được tổ chức ở một địa điểm đặc biệt, thông thường đều không có người xem thi đấu, thi đấu công khai là chỉ là một cuộc thi đấu nhỏ, địa điểm khá bé, có thể livestream được.
“Được.”
Cô nhàn nhạt đáp lại.
————
Vốn dĩ, Tri Miên dự tính đi xem thi đấu, ai ngờ, buổi tối ngày thứ hai, cô nhận được một đường link do Từ Từ gửi tới.
Nếu các bạn có đọc ở trang copy xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
[Mấy ngày nay có một cuộc triển lãm truyện tranh đang tổ chức, em có biết không?]
Tri Miên mở link ra xem một chút.
Triển lãm này là một buổi triển lãm truyện tranh do chính quyền tỉnh tổ chức, chủ đề xoay quanh vấn đề theo đuổi ước mơ, trong triển lãm còn có một số tác phẩm truyện tranh nước ngoài, quy mô rất lớn.
Từ Từ: [Những người đã đi đều nói là rất tốt, sáng ngày mai cũng là nửa ngày cuối cùng rồi, bỏ lỡ thì không còn nữa, nếu em muốn đi thì phải tranh thủ thời gian nhé.]
Tri Miên biết được tin này, thì đã bị cuộc triển lãm truyện tranh này hấp dẫn rồi.
Nếu như trước đây, cô nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn đi xem thi đấu của Đoạn Chước, nhưng lúc này, cô muốn đi làm chuyện của bản thân mình hơn…
Nghĩ một lúc, cô vào phòng tập thể dục trong nhà.
Đoạn Chước đang chạy trên máy chạy bộ, cô đi tới bên cạnh anh, gọi: “Đoạn Chước, ngày mai em sẽ không đi xem trận đấu của anh nữa…”
Cô nói xong, người đàn ông nhấn nút, tốc độ của máy chạy bộ chậm lại một chút,