Công ty RC…
“Sau này, tôi mà còn nghe thấy bất cứ tin đồn nào liên quan đến chuyện vừa rồi thì giám đốc, trưởng phòng của bộ phận đấy sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Còn về phần trưởng phòng thiết kế Liễu Mộng, phạt đình chỉ một tháng vì đã không lên tiếng xác minh vụ việc, còn khiến công ty mất đi một nhân tài lớn.”
Trong một cuộc họp tháng của ban giám đốc, Vương Minh Thần tuyên bố.
“Còn ai có ý kiến gì không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
“Vậy được, tan họp.”
Vương Minh Thần trở lại phòng làm việc, anh ngồi phịch xuống ghế sofa, đưa tay bóp mi tâm.
Dạo gần đây anh liên tục bị mất ngủ, lúc làm việc cũng vô cùng căng thẳng.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Anh cất giọng hững hờ.
Cửa mở ra, Liễu Mộng bước vào trong.
“Vương Minh Thần, tôi vẫn luôn thắc mắc, cô ta hơn tôi điểm gì? Tại sao không phải là tôi mà là Đinh Hạ Diệp?” Vừa mới bước vào, cô ta đã lớn giọng, vẻ mặt bất mãn.
Vương Minh Thần nhắm mắt, khẽ nhíu mày: “Không có lý do gì cả.
Cậu mau về đi, cậu đừng quên bản thân đã bị đình chỉ.”
Liễu Mộng không nghe được câu trả lời thỏa đáng, sau đó chỉ biết tức tối đi ra ngoài.
Cô ta nghiến răng ken két, hai tay siết chặt lại.
Luận về ngoại hình, tài năng cô đều hơn Đinh Hạ Diệp, tại sao Thần lại thích con nhỏ đó chứ! Đinh Hạ Diệp, cô cứ chờ đấy, tôi nhất định không bỏ qua cho cô đâu.
Vương Minh Thần đứng dậy, đi tới bàn làm việc, ngồi xuống.
Phiền phức thật, sao lại tức tối thế không biết.
Trong lòng anh lúc này vô cùng khó chịu, vô thức lại mở tấm ảnh của Hạ Diệp lên.
---------
Trường đại học X…
Gần một tuần trôi qua, mỗi ngày của Hạ Diệp đều là một vòng lặp, không ngày nào khác ngày nào.
Buổi sáng đi học, buổi trưa thì ăn cơm với Lạc Du, có hôm thì ăn một mình, buổi chiều không giúp giáo sư, học tiết tự chọn thì lại chui vào thư viện đọc sách, tối đến thì về nhà ngủ.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại, dường như cô bắt đầu cảm thấy chán nản.
Mỗi ngày, không có ai để tâm sự, cô chỉ biết nhìn vào điện thoại, bầu bạn với sách.
Lạc Du dạo này cũng bận đi hẹn hò với anh cảnh sát Tôn Trạch nên làm gì có thời gian mà ngồi tâm sự với cô đâu chứ.
Nhưng mà cũng ghen tỵ với Lạc Du thật đấy, bây giờ cô bị bỏ rơi một mình, cảm giác có chút cô đơn.
“Diệp Diệp, lát nữa cậu rảnh không, hay là đi xem phim với tớ đi.” Sau tiết học, Lạc Du bám víu lấy Hạ Diệp, rủ cô đi chơi.
“Thôi, đi làm bóng đèn không vui đâu.
Cậu cứ tận hưởng tình yêu ngọt ngào của hai người đi.
Tối tớ còn bận đọc nốt một cuốn sách.” Hạ Diệp mỉm cười, gõ nhẹ trán của cô bạn thân.
“Cậu ấy à, lúc nào cũng cắm đầu vào sách hết.
Không đi thực tập nữa thì lại bắt đầu quay về thói quen cũ rồi.” Lạc Du nhăn mặt.
Nói đến đây, cô cảm thấy bất bình thay cho Diệp Diệp.
Lúc Diệp Diệp nhắn tin kể mọi chuyện ở công ty cho cô, cô chỉ hận không thể đi tới công ty, xé rách mặt cái người tên Liễu Mộng kia ra.
“Đọc sách vui mà.” Hạ Diệp hơi nghiêng đầu, hít một làn gió nhẹ.
“Cậu cũng nên tìm cho mình một anh chàng nào đó để yêu đi.
Tình yêu cũng có ích phết đấy…” Lạc Du ôn tồn giảng giải, chia sẻ cho cô toàn bộ cảm giác của một con người có tình yêu.
Hạ Diệp nghe xong chỉ biết cười.
Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác được nghe bạn thân kể chuyện vui như vậy.
Đi ra đến cổng trường, Tôn Trạch cũng đã đứng đợi Lạc Du từ trước, anh đứng cạnh chiếc xe thể thao của mình, lướt điện thoại.
Lúc thấy Lạc Du thì vô cùng vui vẻ.
“Này, cậu không đi thật à?” Lạc Du vẫn cố chấp hỏi lại.
“Không muốn làm kì đà cản mũi.” Hạ Diệp chậm rãi nói, sau đó đẩy Lạc Du về phía trước.
“Chơi vui vẻ nhé, tớ về nhà đây.”
“Có gì nhớ gọi tớ đấy.
Về cẩn thận.” Lạc Du vừa đi vừa quay lại nói, sau đó cũng lên xe của người yêu.
Hạ Diệp thở dài một hơi, vươn vai một cái rồi bước về phía trạm xe buýt cách cổng trường không xa.
Trong lúc đợi xe, Hạ Diệp đeo tai nghe vào, sau đó nghe một bản nhạc du dương, ngắm nhìn những bông hoa sắp tàn và những chiếc lá bị gió thổi rụng.
Không gian trước mắt cô yên tĩnh đến lạ thường.
Ngắm cảnh xe cộ đi lại, cô có chút buồn ngủ.
Bỗng nhiên, Hạ Diệp nhìn thấy chiếc BMW màu trắng, trông vô cùng quen thuộc, chiếc xe dừng lại ngay trước cổng trường đại học.
Cả người từ trên xe bước xuống kia nữa, trông vô cùng quen mắt.
Vương Minh Thần từ vị trí ghế lái bước xuống, anh đứng đứng ở đó một lúc, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Tim Hạ Diệp đập nhanh hơn, có phải anh đang tìm cô không?
Không!
Cảnh tượng phía xa kia khiến Hạ Diệp bất ngờ, tim cô đột nhiên đau quặn lại.
Vương Minh Thần mở cửa xe cho một cô gái, sau đó anh trở lại vị trí của mình, chiếc xe lăn bánh.
Hạ Diệp nhìn theo chiếc xe, mỗi lúc một gần, cho đến khi đi ngang qua cô.
Cô nhìn theo bóng dáng người đàn ông