“Bọn mày không nghe thấy cô ấy nói tránh ra à?”
Trong lúc Hạ Diệp không biết nên làm gì, một giọng nói sắc lạnh vang lên.
Hai tên lưu manh quay người lại, nhìn nhau rồi nhìn người đàn ông với thân hình cao lớn trước mặt.
Từ người đàn ông đó phát ra một mùi nguy hiểm, ánh mắt bén như lưỡi dao, như muốn giết người.
“Chuồn.
Không chơi được đâu.” Một tên run sợ nói, vỗ vỗ tên còn lại.
Thế là cả hai xách dép bỏ chạy.
Hạ Diệp đưa tay vuốt tóc ngược ra phía sau, sau đó đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Cảm ơn.” Cô lạnh nhạt nói, sau đó vịn tay vào bức tường phía sau, cố gắng đứng thẳng dậy.
Vương Minh Thần thấy cô đang gắng gượng thì liền tới đỡ cô dậy.
Sau khi đứng vững được, Hạ Diệp gạt tay của anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét.
Anh thấy cô ghét bỏ mình thì liền không đụng chạm gì vào cô nữa.
Hạ Diệp tập tễnh bước đi, cô lại bị anh làm cho rung động rồi.
Tại sao anh lại phải xuất hiện, rõ ràng đã có người mới rồi, tại sao còn phải quan tâm cô nữa chứ? Lòng cô đau đớn vô cùng, cố kìm nén để nước mắt không chảy ra.
Nhưng rồi, một phần vì say, đầu óc không còn tỉnh táo, một phần do chân bị trẹo nên cô mất thăng bằng mà ngã xuống đất, ở đầu gối cũng bị trầy rồi.
Vương Minh Thần thật sự không thể nào đứng một bên nhìn được nữa, anh nhanh chóng chạy tới, sau đó đỡ cô đứng dậy.
“Vương Minh Thần, anh là đồ khốn nạn!” Hạ Diệp lúc này không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân nữa, cô gào lơn, sau đó đánh mạnh vào người anh.
Men rượu trong người cũng góp phần làm chất xúc tác để cô nói hết những suy nghĩ của mình.
“Rõ ràng là nói thích tôi, tại sao, tại sao mới có một tuần là có người mới rồi? Tại sao lại còn quan tâm tôi?” Cô càng ngày càng khóc lớn, vung tay đánh vào người anh, trút tất cả những cảm xúc buồn, tức tối lên người anh.
Vương Minh Thần sững người, sau đó liền ôm chặt cô vào lòng, vội vàng giải thích: “Tôi thích em, chỉ thích một mình em.
Tại sao em lại nói tôi có người mới?”
“Vậy người chập tối anh đón là ai? Cô gái ấy xinh đẹp như vậy, không phải người yêu của anh thì là gì?” Nước mắt của cô vẫn cứ rơi, giọng nghẹn ngào.
Nghe xong câu này, trong lòng Vương Minh Thần bỗng dưng xuất hiện cảm giác vui.
Sau đó nhẹ nhàng nói: “Em là đẹp nhất, không ai đẹp hơn em cả.
Người mà tôi đón là con gái của một giám đốc quen biết.
Tôi đưa ông ấy về, nhân tiện đón luôn con gái của ông ta.
Không phải như em nghĩ đâu.”
Hạ Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhìn anh, vừa nấc vừa nói: “Có thật không?”
“Thật.” Vương Minh Thần kiên định gật đầu, sau đó còn giơ tay lên thề.
Hạ Diệp ngừng khóc hẳn, cô lấy tay lau nước mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Lúc này cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, hồi nãy cứ vậy mà hành xử như trẻ con, không thể khống chế nổi.
Vương Minh Thần đưa tay chạm lên mặt cô, chạm vào hàng lông mi vẫn còn ướt của cô.
Hạ Diệp chỉ biết né tránh.
“Tiểu Diệp, tôi thích em, thật lòng thích em.” Anh nhẹ nhàng nói, vốn định sau khi nói xong câu này sẽ đưa cô về nhà.
Nhưng…
“Ừm.” Hạ Diệp chỉ khẽ gật đầu, mặt vẫn quay đi chỗ khác.
Anh có thể nhìn thấy tai của cô đang đỏ ửng.
Vương Minh Thần đứng hình mất vài giây, anh hỏi lại cô: “Em vừa nói gì cơ?”
Hạ Diệp khẽ cắn môi, sau đó đưa mắt nhìn anh, hai má cô nóng ran, lấy hết dũng khí, đặt tay lên vai anh, khẽ nhón chân lên, đặt môi mình lên môi anh.
Vương Minh Thần bị bất ngờ, anh chưa kịp phản ứng thì cô đã thì thầm: “Em thích anh.”
Trong lòng vui như cánh đồng nở hoa, anh nhanh chóng chớp lấy thời cơ, giữ chặt lấy cánh môi cô.
Hai người đứng dưới ánh đèn đường, trao tặng cho nhau nụ hôn nồng cháy.
Có vẻ như anh không nghe nhầm, cô vừa nói thích anh.
Sau khi buông đôi môi của nhau ra, Hạ Diệp cảm thấy có chút choáng váng, cô không đứng thẳng được, chỉ biết vịn vào người anh.
Vương Minh Thần nhanh chóng cởi chiếc áo măng tô của mình ra, khoác lên người cô, còn khẽ dặn: “Lần sau ra đường đừng có mặc váy ngắn như vậy.”
Dứt lời, anh bế cô lên, sau đó đi sang đường, tiến về phía chiếc xe của mình ở bên kia đường.
Hóa ra là anh đang trên đường về nhà, lúc về muốn ghé qua cửa hàng linh kiện máy tính một chút.
Không ngờ lúc xuống xe lại thấy Hạ Diệp đang đi một mình ở bên kia đường.
Anh vừa đi vào một lúc thì thấy hai tên lưu manh lại gần trêu ghẹo cô.
Lúc đó, vì lo cho cô nên anh xông thẳng ra ngoài, cũng may là đèn xanh nên thuận lợi qua đường.
Vốn định đánh cho hai tên ngứa đòn kia, nhưng chúng chuồn hơn nhanh hơn anh nghĩ nên quyết định bỏ qua.
Vương Minh Thần lái xe đưa cô về, sau đó còn bế cô lên nhà.
Anh đặt cô xuống ghế sofa, sau đó hỏi: “Chân em có đau không?”
Hạ Diệp gật đầu: “Một chút.”
Nhìn vết trầy trên đầu gối cô, anh không khỏi đau lòng.
“Nhà em có hợp sơ cứu không?” Anh nhìn xung quanh phòng khách, sau đó hỏi.
“Có, ở trong phòng ngủ.” Cô gật đầu, sau đó chỉ tay về hướng phòng ngủ của mình.
Vương Minh Thần liền tiến về phía phòng ngủ của cô, sau đó tìm công tắc, bật đèn lên.
Anh nhìn sơ qua một lượt, nhưng vẫn không thấy rốt cuộc cô để ở chỗ nào.
“Em để ở chỗ nào? Anh không thấy.” Anh nói vọng ra ngoài, tiếp tục tìm kiếm.
Lúc này, Hạ Diệp mới sực nhớ ra cô để ở trong tủ quần áo.
Lúc trước dọn dẹp không có chỗ để nên nhét tạm vào đấy cho gọn.
“Ở tủ quần áo!” Cô vọng vào bên trong.
Khoan đã!
Hạ Diệp giật mình, sau đó đứng dậy, bất chấp cơn đau ở chân, cô liều mình chạy vào phòng ngủ.
“Khoan! Để em…”
Nhưng quá muộn rồi… Vương Minh Thần đã mở chiếc tủ quần áo của cô ra.
Xong rồi!
Vương Minh Thần hơi đỏ mặt, sau đó liền quay mặt ra chỗ khác, cũng đã lấy được