“Haizz… Mới đó mà đã phải tạm biệt mấy đứa rồi.”
Trước cổng của biệt thự, bà nội khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã.
“Mẹ à, chúng con sẽ về thăm mẹ mà.” Diệp Ninh ôm lấy bà nội, mỉm cười.
“Đúng đấy mẹ, chúng con sẽ về thường xuyên.” Đinh Trí Hà tay chống nạng, gật đầu một cái.
“Được rồi.
Các con còn có công việc, rảnh rồi về chơi là được.” Bà nội gật gật đầu.
“Tiểu Vương, nhớ thường xuyên về đây chơi, chú có rất nhiều thứ phải tham khảo cháu đấy.” Đinh Trí Nguyên vỗ vai Vương Minh Thần một cái.
“Vâng, cháu nhất định.” Vương Minh Thần cười vui vẻ.
“Lên đường bảo trọng!”
Chiếc xe khởi động, sau đó tiến thẳng về con đường phía trước.
Hạ Diệp ngồi ở ghế lái phụ, phía sau là Diệp Ninh và Đinh Trí Hà.
Vương Minh Thần chăm chú lái xe và nhìn bản đồ trên chiếc điện thoại của mình.
“Tiểu Vương, nếu cháu mệt thì cứ nói một tiếng, dì lái xe thay cháu.” Diệp Ninh nhiệt tình nói, tranh thủ mở tài liệu bệnh án ra xem.
“Nếu bình thường thì chú cũng có thể giúp được.
Nhưng hiện tại thì…” Đinh Trí Hà khẽ thở dài.
Mặc dù tay đã được tháo bột nhưng vẫn phải chú ý, tránh hoạt động mạnh.
Đặc biệt, có bác sĩ ngồi bên cạnh, ông cũng không dám làm liều.
Nếu không thì thật sự rất thảm.
“Không cần đâu ạ.
Chú Đinh, dì Diệp, hai người cứ nghỉ ngơi đi.” Vương Minh Thần nhìn qua gương rồi mỉm cười.
“Vậy phiền cháu quá.” Đinh Trí Hà khách sao nói.
Hạ Diệp tựa đầu vào ghế, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cảnh ở đây rất đẹp, nếu cô sống ở đây thì tốt quá, mỗi ngày đều có thể tận hưởng bầu không khí trong lành.
Vương Minh Thần thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Hạ Diệp.
Nhưng có vẻ như cô không để ý đến anh thì phải.
Năm tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng chiếc xe cũng đã tới thành phố X.
Vương minh Thần lái xe đưa bố mẹ Hạ Diệp về nhà, giúp hai người họ đem hành lí vào nhà rồi mới trở về nhà của Hạ Diệp.
Anh không muốn về nhà mình nên cứ thế ở lại nhà cô như lúc trước.
Tủ quần áo có cả đồ của nam và nữ, nhà tắm cũng có đồ dùng của nam.
Mọi thứ trở lại như lúc hai người chưa về quê ăn Tết.
Với Vương Minh Thần, có lẽ đây là cái Tết vui nhất mà anh từng trải qua.
Hiểu được cái cảm giác gia đình quây quần, sum họp.
Sau khi nấu xong bữa tối, Hạ Diệp đi vào trong phòng để gọi anh ra ăn.
Vô tình, cô nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
“Nói với bà ta, tốt nhất đừng đến thành phố X, cũng từ bỏ ý định khuyên nhủ tôi quay về đi.”
Giọng anh có chút lạnh, nghe có vài phần đe dọa.
Lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói chuyện kiểu như vậy với người khác.
Bàn tay cô vẫn đặt trên tay nắm cửa, đột nhiên, Vương Minh Thần mở cửa, Hạ Diệp suýt chút nữa thì bị ngã.
Cũng may là anh kịp thời đỡ lấy cô.
“Em đứng đây làm gì?” Giọng của anh lúc này vô cùng ấm áp, khác hẳn lúc nãy.
“Em gọi anh ra ăn tối.
Em nấu xong xuôi rồi.” Hạ Diệp đứng thẳng dậy, nhìn anh rồi nói.
“Ừm.
Ăn thôi.” Anh gật đầu một cái rồi đi ra phòng bếp.
Hạ Diệp đi theo anh ra ngoài, cô vẫn hơi tò mò về cuộc điện thoại của anh.
“Lúc nãy anh nói chuyện với ai vậy?” Trên bàn ăn, cô khẽ nhìn anh rồi hỏi.
Vương Minh Thần nhìn cô một lúc: “Em nghe thấy?”
“Một chút thôi.”
“Đối tác thôi, em không cần quan tâm làm gì.” Anh trả lời qua loa rồi tiếp tục ăn cơm.
“Lâu rồi mới được ăn cơm em nấu.” Anh cười một cái rồi gắp cho cô một miếng thịt.
“Vậy ăn nhiều một chút.” Hạ Diệp khẽ cười, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng thái độ trả lời qua loa đó của anh là sao.
Chẳng lẽ anh đang giấu cô điều gì?
Hạ Diệp để ý anh từng chút một, nhưng sau đó, anh hành xử vô cùng bình thường.
Cho nên cô cũng không để ý chuyện anh nói chuyện điện thoại với ai nữa.
-----------
Công ty RC…
Lưu Kiệt gấp gáp đi từ phòng làm việc của mình lên tầng bốn, trên tay cầm một tập tài liệu.
Trong phòng tổng giám đốc, Vương Minh Thần đang chất vấn Liễu Mộng.
Anh đang xử lí vụ bức ảnh đã được photoshop rồi gửi cho Hạ Diệp vào hôm RC có tiệc cuối năm.
“Tớ chỉ muốn chọc tức cô ta một tí thôi.
Nhưng ai ngờ tên photoshop kia lại ghép lung tung như vậy.” Liễu Mộng khoanh tay lại, chậm rãi nói.
Vương Minh Thần nhếch môi cười lạnh: “Chứ không phải chủ ý của cậu à? Làm sao tên photoshop đó có được tấm ảnh mà tôi đang ngủ bị chụp lén?”
Liễu Mộng á khẩu, không biết nên nói gì.
Đúng là cô ta đã dùng tấm ảnh đó để photoshop.
“Tôi cảnh cáo cậu.
Nếu tôi còn phát hiện cậu làm bất cứ chuyện gì chia cắt tình cảm giữa tôi và Tiểu Diệp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng.” Vương Minh Thần lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, xung quanh ngập tràn sát khí.
Liễu Mộng mặc dù