Đại học X…
Trong phòng làm việc của giáo sư Lý, Hạ Diệp đang đứng tưới nước cho mấy chậu lan của giáo sư.
Có vẻ như kì nghỉ Tết này chẳng có ai chăm sóc cho mấy em hoa lan xinh đẹp này.
“Ồ, Tiểu Diệp, năm mới vui vẻ.” Giáo sư Lý vừa tới, mở cửa bước vào đã nhìn thấy Hạ Diệp, liền cất giọng vui vẻ.
“Năm mới vui vẻ, giáo sư.” Hạ Diệp quay người, nở một nụ cười rồi tiếp tục tưới hoa.
“Chà, Tết ta quên mất mang mấy chậu lan về, sơ ý quá.” Giáo sư Lý lại gần, ngắm nghía mấy chậu lan.
“Giáo sư vô tâm quá.” Hạ Diệp khẽ lắc đầu rồi cười.
Giáo sư Lý cũng bật cười, sau đó ngồi xuống ghế làm việc.
“Kì nghỉ Tết cũng hết rồi, em xem chúng ta có phải nên tiếp tục sửa bản thảo cho cuộc thi đầu tháng tư này không.” Giáo sư mở một tập tài liệu, đọc một lúc rồi cất giọng.
“Em định hôm nay sẽ bắt đầu luôn.” Hạ Diệp không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời.
Vốn cô vào phòng của giáo sư Lý từ sớm là để trao đổi về chuyện này.
Giáo sư Lý gật đầu, gõ bàn nhẹ một cái, thái độ tán dương: “Được, không hổ là học trò của ta.
Vậy chúng ta bắt đầu luôn, ta sẽ sắp xếp thêm cho em một đàn anh năm tư, sắp tốt nghiệp, có kinh nghiệm đi thi quốc tế, thành tích không tồi, có thể hỗ trợ được cho em.”
“Vậy thì tốt quá.” Hạ Diệp gật gật đầu, sau đó tưới nước cho mấy chậu cây cảnh nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.
Ánh mắt cô trong veo, trên môi ẩn hiện nụ cười, có vẻ tâm trạng hôm nay tốt.
Cả buổi sáng, Hạ Diệp học xong thì lại đến phòng giáo sư Lý để sửa bản thảo.
Bận rộn một buổi, cuối cùng cũng tới giờ nghỉ trưa.
Tại căn tin trường, Hạ Diệp và Lạc Du gặp nhau, hai người lấy suất ăn rồi cùng nhau ngồi xuống trò chuyện.
Từ sáng hai người họ mới chỉ gặp nhau trong tiết học, chưa kịp trò chuyện gì nhiều thị Hạ Diệp đã phải bận bịu tới phòng giáo sư.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện phiếm.
“Nghỉ Tết vui không?” Lạc Du hớn hở hỏi.
Hạ Diệp cười rồi gật đầu: “Đương nhiên là vui rồi, về quê ăn Tết thực sự vô cùng vui.”
“Thật không? Hay là vì có Vương Minh Thần nên mới vui?” Lạc Du nghi hoặc nhìn Hạ Diệp.
Bị nói trúng tim đen, Hạ Diệp chỉ bật cười, rồi hỏi ngược lại Lạc Du: “Thế còn cậu? Tết vui chứ?”
“Cũng bình thường, cũng may là có Tôn Trạch, chứ không tớ chán chết mất.” Lạc Du gắp thức ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói.
Giờ thì không có ai độc thân nữa, ai cũng có đôi có cặp hết rồi, kì nghỉ nào có lẽ cũng sẽ vui hơn.
Yêu vào rồi người ta mới biết thế nào là hạnh phúc khi ở cạnh người mình yêu, sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa, dường như làm gì cũng thấy vui.
Giống như Hạ Diệp lúc này, tâm trạng vô cùng tốt.
“Cuối tháng này là sinh nhật cậu rồi, cậu có tính tổ chức không?” Lạc Du đột nhiên nhớ ra, nhìn cô bạn đang ăn rồi hỏi.
Hạ Diệp ngẩng đầu, tay chống cằm, nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là không.
Đầu tháng tư tớ phải sang Nhật thi rồi, tháng này, còn có cả tháng sau nữa, sẽ rất bận, không có thời gian.”
Lạc Du gõ gõ cái thìa, sau đó gật đầu nhẹ.
Bạn của cô tài giỏi như vậy, bận bịu là đúng rồi.
Với tư cách là bạn thân nhất của Tiểu Diệp, cô nhất định phải cho cô ấy một bất ngờ vào hôm sinh nhật.
Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Chập tối, Hạ Diệp gọi điện thoại cho Vương Minh Thần, nói anh cùng cô về nhà bố mẹ để ăn cơm tối.
Mới đầu, cô nghe giọng anh có vẻ đang khó chịu, nhưng sau đó cũng dần trở nên dịu dàng như bình thường.
Tới lúc anh đón cô, cô mới có cơ hội để hỏi anh.
“Hôm nay anh làm việc mệt lắm à?” Hạ Diệp nhẹ nhàng hỏi, đưa mắt nhìn anh.
Vương Minh Thần mỉm cười nhẹ rồi đưa tay xoa đầu cô: “Một chút, nhưng nhìn thấy em là mọi mệt mỏi đều tan biến hết rồi.”
Hạ Diệp cảm thấy ấm lòng, nở một nụ cười ngọt ngào với anh rồi gật đầu.
“E hèm! Hai người bớt bớt lại, tôi vẫn đang ngồi trên xe đấy.” Giọng của Lưu Kiệt vang lên.
Anh ngồi ở ghế sau, mặt mày nhăn nhó.
Chỉ hận hôm nay xe của anh bị hỏng, đành phải đi nhờ cái tên khó ưa này, không ngờ lại được hít cẩu lương miễn phí.
Nhưng mà nhìn thấy Vương Minh Thần có thái độ khác xa với lúc ở công ty, Lưu Kiệt cũng có chút ngạc nhiên.
Ở công ty thì mặt mày lúc thì cau có, lúc thì lạnh tanh, nhân viên nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, anh có hỏi thế nào cũng không nói.
Còn bây giờ trước mặt bạn gái lại tươi cười vui vẻ, ăn nói dịu dàng như vậy.
Đúng là sức mạnh của tình yêu, tên họ Vương này bị tình yêu làm cho thay đổi rồi.
Đưa Lưu Kiệt về nhà, hai người cùng nhau về nhà