Theo lời của Lâm Kiến Đông, Trương Uyển Giao biết lần này anh ấy trở về để chăm sóc ông nội, ngoài ra anh ấy còn nhận được thư mời của viện kiểm sát ở Nhật Minh, sắp trở thành một kiểm sát trưởng ở Nhật Minh.
Trương Uyển Giao rất hâm mộ: “Anh Kiến Đông, gen nhà anh ưu tú thật, chú đã rất lợi hại rồi, anh quả thực là trò giỏi hơn thầy đấy.”
Nói xong, cô nhướng mày với Lâm Kiến Đông: “Sau này nếu có chuyện gì em có thể tìm anh Kiến Đông giúp đỡ không?”
Lâm Kiến Đông hơi hơi mỉm cười: “Tất nhiên rồi, anh còn sợ em có việc cũng không tìm anh giúp đấy.”
“Có chỗ dựa lớn như anh, em nịnh bợ còn không kịp đâu.” Trương Uyển Giao ngửa đầu cười lớn, còn dùng khuỷu tay đụng vào anh ấy một chút: “Hôm nào em sẽ mời anh một bữa cơm, anh không thể từ chối đâu đấy.”
“Anh sẽ đi.”
Một miếng cơm nắm xuống bụng, Trương Uyển Giao cảm giác cả người như sống lại, bây giờ trở về cũng không có việc gì, cô muốn đi thăm ông nội của Lâm Kiến Đông.
Hai người cùng đi đến khu phòng bệnh.
Lúc đi đến hành lang của dãy phòng bệnh, Trương Uyển Giao tinh mắt phát hiện ra hai người ở cách đó không xa, nụ cười trên mặt cô cứng lại, bởi vì đi đến gần có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
“Anh Thành, mẹ em nói trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi, nhà em cũng không có gì tốt để cảm ơn anh, nên bà ấy tự làm chút thịt, kêu em đưa cho anh.” Lý Mạn Trương đưa túi đồ trong tay cho Hoàng Lập Thành.
Cô ta khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Lâu rồi mẹ em không nấu ăn nên bà sợ sẽ không hợp khẩu vị của anh, còn dặn em sau khi anh ăn xong phải hỏi anh xem hương vị như thế nào.”
Hoàng Lập Thành nhíu mày, cô ta đã nói như vậy, anh cũng không từ chối nhận lấy chiếc túi.
Nụ cười của Lý Mạn Trương càng đậm hơn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng không ít: “Em biết anh luôn bận rộn, nhà họ Hoàng ở đây anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc thật tốt.”
Hoàng Lập Thành chỉ ừ một tiếng.
Trương Uyển Giao không biết mình đang trốn tránh điều gì, cô núp sau lưng Lâm Kiến Đông, trong lòng cảm thấy hơi bồn chồn.
Trước kia công việc của anh bận rộn đến nỗi thường không về nhà, không thèm để ý tới cô, gọi điện thoại cũng không nghe, Dì Bảy giờ ngày nào cũng có thời gian để tới bệnh viện.
Chung sống với nhau bốn năm còn không bằng một người bạn gái cũ sao?
“Uyển Giao, không phải anh ta...” Lâm Kiến Đông đã nhận ra Hoàng Lập Thành, định hỏi Trương Uyển Giao có biết sao lại thế không thì nhận ra Trương Uyển Giao đang trốn sau lưng mình.
Trương Uyển Giao núp sau Lâm Kiến Đông, sợ hai người kia nhìn thấy, bàn tay nắm áo anh ấy của cô đang phát run: “Anh Kiến Đông che em đi được không?”
Lâm Kiến Đông cúi đầu nhìn Trương Uyển Giao, không nói gì đã ôm người vào trong ngực, dùng áo khoác che đi.
Hoàng Lập Thành và Lý Mạn Trương đang đi về phía bên này, cách Lâm Kiến Đông và Trương Uyển Giao càng gần.
Lý Mạn Trương vẫn luôn thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng Lập Thành không để ý, anh vô tình nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một người đi qua người mình.
Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là một người con gái bị một người đàn ông mặc tây trang che đầu, không nhìn được khuôn mặt, chỉ cảm thấy cô gái thật mảnh khảnh, làn da trắng đến không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Lập Thành không để ý mà chỉ nhanh chóng vượt qua.
Nhưng mới đi được hai bước, trong đầu anh đột nhiên lóe lên hình ảnh túi xách màu xám mình vừa nhìn thấy, anh chợt dừng lại.
Kiểu dáng đó hình như là Prada số lượng có hạn, cả nước gần như chỉ có một.
Mà một cái duy nhất đó là của Trương Uyển Giao được anh tặng lúc sinh nhật.
Hoàng Lập Thành quay đầu lại nhìn bóng người tinh tế bị người đàn ông ôm lấy, sắc mặt anh tối sầm lại.
“Trương Uyển Giao.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo một tia lạnh lẽo, cả người Trương Uyển Giao khẽ run lên, hình như Hoàng Lập Thành đang tức giận.
Thấy anh và bạn gái cũ quan hệ tốt như vậy, còn để mẹ người ta làm đồ ăn cho, người nên tức giận là cô chứ, anh còn tức giận cái gì?
Nụ cười trên mặt Lý Mạn Trương cũng cứng đờ.
Nếu Hoàng Lập Thành không lên tiếng, cô ta cũng không nhìn ra người nọ là Trương Uyển Giao, không ngờ lại có thể chạm mặt với Trương Uyển Giao ở đây.
Lý Mạn Trương nghĩ tới điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên, lặng lẽ tới gần Hoàng Lập Thành làm ra vẻ hai người rất thân mật.
Hoàng Lập Thành không chú ý đến hành động của cô ta, chỉ thấy Trương Uyển Giao còn trốn trong ngực người đàn ông kia, trong lòng anh bỗng nhiên thấy khó chịu.
Trương Uyển Giao biết mình không trốn được nữa, cô hít sâu một hơi rồi chui đầu ra khỏi áo của Lâm Kiến Đông.
Cô nhìn Lâm Kiến Đông ra hiệu nói mình có thể tự giải quyết, mà ánh mắt này đã bị Hoàng Lập Thành nhìn thấy, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Lúc quay đầu lại đối mặt với Hoàng Lập Thành, sắc mặt Trương Uyển Giao đã trở lại như bình thường, thấy Lý Mạn Trương và Hoàng Lập Thành thân mật cạnh nhau, hai người giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, cô khẽ nắm chặt bàn tay lại.
Cổ họng Trương Uyển Giao hơi nóng lên, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Thành, có chuyện gì không?”
Xưng hô xa cách của cô làm Hoàng Lập Thành rất khó chịu, anh nhíu chặt hàng lông mày liếc nhìn Lâm Kiến Đông bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Tới bệnh viện làm gì?”
Sắc mặt Trương Uyển Giao trắng bệch, thân hình lung lay, cô theo bản năng giấu tờ kết quả kiểm tra ra sau lưng.
Tủy sống, thứ gián tiếp cứu mạng cô đã bị anh và Lý Mạn Trương cướp đi, thế nhưng anh lại hỏi cô đến bệnh viện làm gì?
Bây giờ quan tâm có tác dụng gì sao? Có ích gì chứ?
Cánh môi mỏng của Hoàng Lập Thành mím chặt lại thành một đường thẳng, anh không bỏ sót bất kỳ động tác nào của Trương Uyển Giao.
Thấy vẻ mặt cô tái nhợt, anh chau mày, bước lên một bước đưa tay ra muốn đỡ lấy sau lưng cô, nhưng tay anh lại bị Trương Uyển Giao nhẹ nhàng đẩy ra.
“Vẫn còn chưa giới thiệu đúng không, đây chính là anh trai đã cùng lớn lên với tôi, Lâm Kiến Đông.” Trương Uyển Giao lập tức nói dối, cô nghĩ đến một chuyện, lớp màng mỏng ở giữa cô và Hoàng Lập Thành mãi không được chọc thủng, vậy thì giờ cứ thẳng thắng ly hôn thôi.
Cô đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay Lâm Kiến Đông, ổn định hơi thở, hơi mỉm cười với Hoàng Lập Thành, nói: “tổng giám đốc Thành, không phải trước kia anh hỏi tôi vì sao muốn ly hôn sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, bởi vì người đàn ông tôi thích đã trở về.”
Hơi thở Hoàng Lập Thành đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Uyển Giao, giọng nói lạnh đến tận cùng.
“Thật không?”
Ánh mắt người đàn ông rất lạnh lẽo, giọng điệu chất vấn đấy làm Trương Uyển Giao cảm thấy anh giống như đang ghen tuông, làm cho cô có ảo giác trong lòng anh có cô.
Cô đè nén cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn, gật đầu: “Đương nhiên.
Sau khi chúng ta ly thân tôi mới ở cạnh Lâm Kiến Đông, ly thân cũng giống như ly hôn, đây cũng không tính là ngoại tình đúng không?”
“Nếu tổng giám đốc Thành cảm thấy bất mãn thì xe và nhà tôi đều không cần.
Căn hộ mà tôi đang ở anh cũng có thể lấy về, tôi chỉ cần cổ phần trong công ty là đủ rồi.”
Cánh môi mỏng của Lâm Kiến Đông hơi cong lên.
Anh ấy rất phối hợp với Trương Uyển Giao, dịu dàng cười nói: “Không sao, anh nuôi em.”
“Anh Kiến Đông thật tốt.” Trương Uyển Giao cọ đầu lên cánh tay anh, cười rất vui vẻ.
Cô vờ như không nhìn thấy sắc mặt âm u của Hoàng Lập Thành: “tổng giám đốc Thành, nếu anh nghĩ thông suốt thì nhớ nói rõ cho tôi biết, lúc nào tôi cũng có thể ký tên lên tờ đơn ly hôn kia, hơn nữa còn rất nhanh.”
Cô không muốn biết người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh có quan hệ như thế nào với anh nữa.
Vừa nói dứt câu cô đã cười khanh khách, sau đó kéo Lâm Kiến Đông nhanh ra