Theo Đuổi Lại Vợ

12: Bốn Người​


trước sau


Theo lời của Lâm Kiến Đông, Trương Uyển Giao biết lần này anh ấy trở về để chăm sóc ông nội, ngoài ra anh ấy còn nhận được thư mời của viện kiểm sát ở Nhật Minh, sắp trở thành một kiểm sát trưởng ở Nhật Minh.
Trương Uyển Giao rất hâm mộ: “Anh Kiến Đông, gen nhà anh ưu tú thật, chú đã rất lợi hại rồi, anh quả thực là trò giỏi hơn thầy đấy.”
Nói xong, cô nhướng mày với Lâm Kiến Đông: “Sau này nếu có chuyện gì em có thể tìm anh Kiến Đông giúp đỡ không?”
Lâm Kiến Đông hơi hơi mỉm cười: “Tất nhiên rồi, anh còn sợ em có việc cũng không tìm anh giúp đấy.”
“Có chỗ dựa lớn như anh, em nịnh bợ còn không kịp đâu.” Trương Uyển Giao ngửa đầu cười lớn, còn dùng khuỷu tay đụng vào anh ấy một chút: “Hôm nào em sẽ mời anh một bữa cơm, anh không thể từ chối đâu đấy.”
“Anh sẽ đi.”
Một miếng cơm nắm xuống bụng, Trương Uyển Giao cảm giác cả người như sống lại, bây giờ trở về cũng không có việc gì, cô muốn đi thăm ông nội của Lâm Kiến Đông.
Hai người cùng đi đến khu phòng bệnh.
Lúc đi đến hành lang của dãy phòng bệnh, Trương Uyển Giao tinh mắt phát hiện ra hai người ở cách đó không xa, nụ cười trên mặt cô cứng lại, bởi vì đi đến gần có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
“Anh Thành, mẹ em nói trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi, nhà em cũng không có gì tốt để cảm ơn anh, nên bà ấy tự làm chút thịt, kêu em đưa cho anh.” Lý Mạn Trương đưa túi đồ trong tay cho Hoàng Lập Thành.
Cô ta khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Lâu rồi mẹ em không nấu ăn nên bà sợ sẽ không hợp khẩu vị của anh, còn dặn em sau khi anh ăn xong phải hỏi anh xem hương vị như thế nào.”
Hoàng Lập Thành nhíu mày, cô ta đã nói như vậy, anh cũng không từ chối nhận lấy chiếc túi.
Nụ cười của Lý Mạn Trương càng đậm hơn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng không ít: “Em biết anh luôn bận rộn, nhà họ Hoàng ở đây anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc thật tốt.”
Hoàng Lập Thành chỉ ừ một tiếng.
Trương Uyển Giao không biết mình đang trốn tránh điều gì, cô núp sau lưng Lâm Kiến Đông, trong lòng cảm thấy hơi bồn chồn.
Trước kia công việc của anh bận rộn đến nỗi thường không về nhà, không thèm để ý tới cô, gọi điện thoại cũng không nghe, Dì Bảy giờ ngày nào cũng có thời gian để tới bệnh viện.
Chung sống với nhau bốn năm còn không bằng một người bạn gái cũ sao?
“Uyển Giao, không phải anh ta...” Lâm Kiến Đông đã nhận ra Hoàng Lập Thành, định hỏi Trương Uyển Giao có biết sao lại thế không thì nhận ra Trương Uyển Giao đang trốn sau lưng mình.
Trương Uyển Giao núp sau Lâm Kiến Đông, sợ hai người kia nhìn thấy, bàn tay nắm áo anh ấy của cô đang phát run: “Anh Kiến Đông che em đi được không?”
Lâm Kiến Đông cúi đầu nhìn Trương Uyển Giao, không nói gì đã ôm người vào trong ngực, dùng áo khoác che đi.
Hoàng Lập Thành và Lý Mạn Trương đang đi về phía bên này, cách Lâm Kiến Đông và Trương Uyển Giao càng gần.
Lý Mạn Trương vẫn luôn thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng Lập Thành không để ý, anh vô tình nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một người đi qua người mình.

Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là một người con gái bị một người đàn ông mặc tây trang che đầu, không nhìn được khuôn mặt, chỉ cảm thấy cô gái thật mảnh khảnh, làn da trắng đến không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Lập Thành không để ý mà chỉ nhanh chóng vượt qua.
Nhưng mới đi được hai bước, trong đầu anh đột nhiên lóe lên hình ảnh túi xách màu xám mình vừa nhìn thấy, anh chợt dừng lại.
Kiểu dáng đó hình như là Prada số lượng có hạn, cả nước gần như chỉ có một.
Mà một cái duy nhất đó là của Trương Uyển Giao được anh tặng lúc sinh nhật.
Hoàng Lập Thành quay đầu lại nhìn bóng người tinh tế bị người đàn ông ôm lấy, sắc mặt anh tối sầm lại.
“Trương Uyển Giao.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo một tia lạnh lẽo, cả người Trương Uyển Giao khẽ run lên, hình như Hoàng Lập Thành đang tức giận.
Thấy anh và bạn gái cũ quan hệ tốt như vậy, còn để mẹ người ta làm đồ ăn cho, người nên tức giận là cô chứ, anh còn tức giận cái gì?
Nụ cười trên mặt Lý Mạn Trương cũng cứng đờ.
Nếu Hoàng Lập Thành không lên tiếng, cô ta cũng không nhìn ra người nọ là Trương Uyển Giao, không ngờ lại có thể chạm mặt với Trương Uyển Giao ở đây.
Lý Mạn Trương nghĩ tới điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên, lặng lẽ tới gần Hoàng Lập Thành làm ra vẻ hai người rất thân mật.
Hoàng Lập Thành không chú ý đến hành động của cô ta, chỉ thấy Trương Uyển Giao còn trốn trong ngực người đàn ông kia, trong lòng anh bỗng nhiên thấy khó chịu.
Trương Uyển Giao biết mình không trốn được nữa, cô hít sâu một hơi rồi chui đầu ra khỏi áo của Lâm Kiến Đông.
Cô nhìn Lâm Kiến Đông ra hiệu nói mình có thể tự giải quyết, mà ánh mắt này đã bị Hoàng Lập Thành nhìn thấy, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Lúc quay đầu lại đối mặt với Hoàng Lập Thành, sắc mặt Trương Uyển Giao đã trở lại như bình thường, thấy Lý Mạn Trương và Hoàng Lập Thành thân mật cạnh nhau, hai người giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, cô khẽ nắm chặt bàn tay lại.
Cổ họng Trương Uyển Giao hơi nóng lên, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Thành, có chuyện gì không?”
Xưng hô xa cách của cô làm Hoàng Lập Thành rất khó chịu, anh nhíu chặt hàng lông mày liếc nhìn Lâm Kiến Đông bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Tới bệnh viện làm gì?”
Sắc mặt Trương Uyển Giao trắng bệch, thân hình lung lay, cô theo bản năng giấu tờ kết quả kiểm tra ra sau lưng.
Tủy sống, thứ gián tiếp cứu mạng cô đã bị anh và Lý Mạn Trương cướp đi, thế nhưng anh lại hỏi cô đến bệnh viện làm gì?
Bây giờ quan tâm có tác dụng gì sao? Có ích gì chứ?
Cánh môi mỏng của Hoàng Lập Thành mím chặt lại thành một đường thẳng, anh không bỏ sót bất kỳ động tác nào của Trương Uyển Giao.


Thấy vẻ mặt cô tái nhợt, anh chau mày, bước lên một bước đưa tay ra muốn đỡ lấy sau lưng cô, nhưng tay anh lại bị Trương Uyển Giao nhẹ nhàng đẩy ra.
“Vẫn còn chưa giới thiệu đúng không, đây chính là anh trai đã cùng lớn lên với tôi, Lâm Kiến Đông.” Trương Uyển Giao lập tức nói dối, cô nghĩ đến một chuyện, lớp màng mỏng ở giữa cô và Hoàng Lập Thành mãi không được chọc thủng, vậy thì giờ cứ thẳng thắng ly hôn thôi.
Cô đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay Lâm Kiến Đông, ổn định hơi thở, hơi mỉm cười với Hoàng Lập Thành, nói: “tổng giám đốc Thành, không phải trước kia anh hỏi tôi vì sao muốn ly hôn sao? Bây giờ tôi nói cho anh biết, bởi vì người đàn ông tôi thích đã trở về.”
Hơi thở Hoàng Lập Thành đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Uyển Giao, giọng nói lạnh đến tận cùng.
“Thật không?”
Ánh mắt người đàn ông rất lạnh lẽo, giọng điệu chất vấn đấy làm Trương Uyển Giao cảm thấy anh giống như đang ghen tuông, làm cho cô có ảo giác trong lòng anh có cô.
Cô đè nén cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn, gật đầu: “Đương nhiên.

Sau khi chúng ta ly thân tôi mới ở cạnh Lâm Kiến Đông, ly thân cũng giống như ly hôn, đây cũng không tính là ngoại tình đúng không?”
“Nếu tổng giám đốc Thành cảm thấy bất mãn thì xe và nhà tôi đều không cần.

Căn hộ mà tôi đang ở anh cũng có thể lấy về, tôi chỉ cần cổ phần trong công ty là đủ rồi.”
Cánh môi mỏng của Lâm Kiến Đông hơi cong lên.
Anh ấy rất phối hợp với Trương Uyển Giao, dịu dàng cười nói: “Không sao, anh nuôi em.”
“Anh Kiến Đông thật tốt.” Trương Uyển Giao cọ đầu lên cánh tay anh, cười rất vui vẻ.
Cô vờ như không nhìn thấy sắc mặt âm u của Hoàng Lập Thành: “tổng giám đốc Thành, nếu anh nghĩ thông suốt thì nhớ nói rõ cho tôi biết, lúc nào tôi cũng có thể ký tên lên tờ đơn ly hôn kia, hơn nữa còn rất nhanh.”
Cô không muốn biết người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh có quan hệ như thế nào với anh nữa.

Vừa nói dứt câu cô đã cười khanh khách, sau đó kéo Lâm Kiến Đông nhanh ra

khỏi chỗ này, lại còn làm nũng nói đói bụng với Lâm Kiến Đông, hỏi anh ấy lát nữa sẽ đi ăn cái gì.
Cơ thể Hoàng Lập Thành đứng yên thẳng tắp, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi.

Lý Mạn Trương gọi tên anh hai lần, nhưng người đàn ông lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẻ mặt trông lạnh lẽo đến đáng sợ, áp suất cực kỳ thấp.
Cô ta không gọi nữa, nhìn Hoàng Lập Thành một chút, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Lý Mạn Trương biết cuộc hôn nhân giữa Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao là liên hôn, không có quá nhiều tình cảm.

Nhưng lúc anh nghe thấy Trương Uyển Giao ở cạnh người đàn ông khác, cô ta có thể thấy rõ dao động trong lòng anh.
Chẳng lẽ, Hoàng Lập Thành thật sự thích Trương Uyển Giao?
Trong mắt Lý Mạn Trương hiện lên một tia mờ ảo, bàn tay đặt trong túi siết chặt lại, cẩn thận dò hỏi: “Anh Thành, thì ra cô gái kia là người đã kết hôn với anh sao? Nhưng mà tại sao cô ấy lại…”
Lời nói của cô ta làm cho Hoàng Lập Thành thu hồi tầm mắt, mặt mày vẫn âm u như cũ, lúc bỏ đi bước chân nện xuống nền đất thật mạnh.
Lý Mạn Trương nhắm mắt đi theo sau anh.
Trương Uyển Giao vẫn luôn kiên cường chống đỡ, cho đến tận khi cô rời khỏi tầm mắt của Hoàng Lập Thành, lúc này mới không còn chịu đựng nổi, đỡ tường ho khan kịch liệt, tim gan phèo phổi đều đau đớn vô cùng.
“Uyển Giao, có nặng lắm không?” Lâm Kiến Đông thấy gương mặt cô còn trắng hơn khi nãy, anh ấy cau mày, muốn ôm cô đến phòng bác sĩ kiểm tra xem thế nào nhưng Trương Uyển Giao ngăn anh ấy lại.
Một lần ho khan của Trương Uyển Giao xuất hiện không ít máu ở trên khăn giấy.
Lâm Kiến Đông càng nhìn càng thấy không ổn, đưa cô đến ghế ngồi nghỉ, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Uyển Giao, tốt nhất là em nói rõ cho anh biết, nếu không anh đưa em đến khu cấp cứu làm kiểm tra, tự anh hỏi thăm bác sĩ.”
Trương Uyển Giao biết giấu không được nữa, cười khổ một tiếng, rũ mắt nói: “Anh Kiến Đông, em mắc phải bệnh máu trắng.”
Vẻ mặt Lâm Kiến Đông dần thay đổi vì kinh ngạc.
Một giờ sau đó, Trương Uyển Giao kể cho Lâm Kiến Đông những chuyện xảy ra trong mấy năm nay cho anh ấy nghe, bao gồm vì sao cô muốn ly hôn với Hoàng Lập Thành, Lâm Kiến Đông càng nghe càng cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Lâm Kiến Đông lạnh lùng nói: “Uyển Giao, phần tủy sống của em, anh sẽ nghĩ cách lấy về cho em, em không cần phải hóa trị.”
“Lấy không được đâu.” Trương Uyển Giao lắc đầu: “Ông Huỳnh không dễ chọc vào đâu, anh lại mới đến viện kiểm sát ở Nhật Minh làm việc, đối đầu với ông ta không có lợi gì cả, hơn nữa em nghe nói, vợ ông ấy đã làm phẫu thuật rồi.”
Lâm Kiến Đông rõ ràng không thèm để ý, chỉ nói: “Đối đầu thì đối đầu, anh cũng không thiếu gì mấy kẻ thù như ông ta.

Một phần tủy sống phù hợp đối với người bị bệnh máu trắng mà nói chính là mạng sống thứ hai, dù thế nào anh cũng phải giúp em giành lại.”
Trong lòng Trương Uyển Giao đầy ấm áp, hốc mắt càng chua xót, giống như lập tức sẽ có cái gì đó rơi xuống, cô dùng ngón tay lau khóe mắt, cười nói với anh: “Anh Kiên, anh nói xem, nếu người em thích chính là anh thì thật tốt.”
Anh trai hàng xóm cùng nhau lớn lên lại có thể đối xử tốt với cô như vậy, nhưng vì sao lúc nào cô cũng nhớ đến Hoàng Lập Thành chứ?
Bọn họ kết hôn bốn năm, người yêu cũ của anh trở về, cô lập tức trở thành người thừa.
Lâm Kiến Đông mấp máy đôi môi mỏng, dường như muốn nói gì đó.
Trương Uyển Giao kéo cánh tay của anh ấy, làm nũng giống như khi còn nhỏ: “Anh Kiên, em biết anh đau lòng cho em, nhưng mà em không sao đâu, bác sĩ nói kiên trì hóa trị là được, hơn nữa em có một người tiếp tục giúp em tìm tủy sống, anh yên tâm đi.


Nếu anh muốn tiếp tục ở lại Nhật Minh, em không muốn anh kết thù với loại người như ông Huỳnh đâu, được không?”
“Được.” Lâm Kiến Đông không lay chuyển được cô, vì thế mà gật đầu.
Còn phần tủy sống kia, anh nhất định phải lấy về cho Trương Uyển Giao, anh không thể làm thì tìm một người khác giúp đỡ là được.
Sau khi Trương Uyển Giao nghỉ ngơi thì cơ thể tốt hơn nhiều, cô nhớ ông nội của Lâm Kiến Đông đã lâu không gặp, vì thế mà đi theo anh ấy đến phòng bệnh thăm ông, cùng trò chuyện với ông một hồi lâu, đến năm giờ rưỡi mới đi về.
Vì hôm nay là ngày hóa trị, Trương Uyển Giao sợ sẽ không thoải mái nên cô không tự lái xe đến.
Lúc trở về Lâm Kiến Đông khăng khăng muốn đưa cô về, vì thế mà cô cũng không từ chối.
Trương Uyển Giao nhìn thấy những người đi qua đường xách trái cây trong tay nên tự nhiên thấy thèm.

Lâm Kiến Đông thấy cô nhìn như vậy thì không nói không rằng lái thẳng xe đến cửa hàng trái cây, mỗi một loại đều lấy một hộp.
Nhìn nhân viên cửa hàng xếp trái cây vào đầy trong hai túi lớn, Trương Uyển Giao dở khóc dở cười: “Anh Đông, dù em có muốn ăn anh cũng không cần mua nhiều vậy đâu.”
“Chỉ cần em ăn mỗi thứ một chút thì sẽ không nhiều lắm.” Lâm Kiến Đông cười nhạt.
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng đến nhà.
Dì Bảy vừa hay đang ở ngoài vườn tưới nước cho hoa, nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe ngừng lại, bà ấy lau tay rồi đi ra đón: “Cô chủ, cô đã về.”
“Ừ, đây là anh trai lớn lên từ nhỏ với tôi.” Trương Uyển Giao giới thiệu đơn giản ngắn gọn Lâm Kiến Đông với Dì Bảy.
Không đợi cô đưa tay, Lâm Kiến Đông nhanh chóng đưa hai túi trái cây ra cho Dì Bảy, hơi khom lưng, lễ phép nói: “Phiền bà chăm sóc cho Uyển Giao.”
“Là việc phải làm ạ.” Dì Bảy nhận lấy hai túi hoa quả, lúc vào nhà còn ngoảnh đầu lại đánh giá Lâm Kiến Đông, thấy quan hệ giữa anh ấy và Trương Uyển Giao khá tốt, trong lòng hết sức ngạc nhiên.
Dì Bảy nghĩ thầm: “cô chủ và cậu chủ thật sự sẽ không thể ở bên nhau nữa sao?”
Lâm Kiến Đông lấy một cái danh thiếp có Wechat ra đưa cho Trương Uyển Giao, nói: “Đây là cửa hàng bán trái cây của một người bạn, sau này em muốn ăn gì, cứ gọi bảo cậu ấy đưa đến là được.”
“Dạ, cảm ơn anh Đông.” Trương Uyển Giao không từ chối, mỉm cười nhận lấy, còn hỏi Lâm Kiến Đông có vội hay không, nếu không vào nhà ăn cơm tối.

Nhưng anh ấy nói bận việc, cần phải đi về gấp.
Trương Uyển Giao liền cười: “Được, vậy anh đi nhanh đi, chờ khi cơ thể em khỏe hơn thì mời anh ăn cơm.”
Lúc Trương Uyển Giao muốn đi vào, nhưng Lâm Kiến Đông gọi cô lại


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện