"Uyển Giao, nếu có việc gì thì cứ nói với anh, đừng sợ làm phiền anh." Lâm Kiến Đông nhìn người phụ nữ trước mặt, bây giờ cô còn nổi bật hơn bóng dáng kia trong trí nhớ của anh ấy rất nhiều, in sâu vào trong tâm trí anh ấy.
Lâm Kiến Đông không kiềm chế được, tới gần Trương Uyển Giao, hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó lùi về phía sau: "Anh hi vọng em nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh Lâm Kiến Đông vẫn sẽ ở bên cạnh em."
Trương Uyển Giao ngẩn người.
Cảm giác ấm nóng từ trán truyền đến khiến má cô đỏ bừng, cô gật đầu: "Em biết rồi."
Thấy cô không từ chối mình, Lâm Kiến Đông thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: "Bên ngoài trời lạnh, em đi vào đi, em vào trước rồi anh mới đi."
Trương Uyển Giao vẫy tay với anh ấy, lúc cô xoay người đi vào, dường như nhìn thấy có một chiếc xe quen thuộc đang đậu ở một ngã tư phía xa.
Khi cô nhìn lại thì ngã tư vắng tanh, không có một chiếc xe nào.
Trương Uyển Giao xoa xoa thái dương, nghĩ rằng cô và Hoàng Lập Thành xa nhau lâu như vậy, trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc với nhau nhiều, làm sao cô có thể nhìn thấy xe của anh ở đây được?
Chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi Lâm Kiến Đông lái xe đi, Hoàng Lập Thành núp ở ngã tư mới lái xe đi ra ngoài, vẻ mặt người đàn ông ngồi trên ghế lái ảm đạm, chỉ nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ nhỏ đang bật đèn sáng.
Hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy người anh.
Nửa tiếng trước, Hoàng Lập Thành nói xong chuyện hợp tác, trên đường trở về thì tình cờ nhìn thấy Trương Uyển Giao và Lâm Kiến Đông đi ra từ một cửa hàng hoa quả nào đó, hai người vừa nói vừa cười.
Anh cũng không biết tại sao mình lại đuổi trợ lý Lưu đi, quỷ xui ma khiến tự lái xe đi theo hai người.
Sợ Trương Uyển Giao phát hiện nên anh đã đậu xe ở ngã tư bên này.
Xa xa nhìn thấy Trương Uyển Giao và Lâm Kiến Đông đang nói chuyện gì đó, họ còn cười nói trông rất vui vẻ, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi Lâm Kiến Đông hôn lên trán người phụ nữ, anh hận không thể xuống xe tóm lấy anh ấy.
Nhưng đến tận cuối cùng anh vẫn không làm gì cả, chỉ ngồi trong xe lặng lẽ nhìn mãi đến khi xe của Lâm Kiến Đông rời đi.
Trời lại tối đi một chút.
Hoàng Lập Thành luôn duy trì một tư thế, cứ nhìn chằm chằm căn nhà gỗ nhỏ, vẻ mặt mờ mịt, cho đến khi điện thoại di động đặt ở một bên rung lên, làm gián đoạn suy nghĩ của anh.
Anh dùng điện thoại di động gửi lại tin nhắn rồi lái xe rời khỏi nơi này, khi về đến nhà thì đã chín giờ rưỡi.
"Cậu chủ."
Người giúp việc cầm lấy áo khoác trong tay Hoàng Lập Thành, hỏi anh có muốn ăn gì không, Hoàng Lập Thành khoác tay từ chối, sau đó đi lên lầu hai, mở sổ ghi chép ra và giải quyết những thứ quan trọng.
Đến khi chuẩn bị tắm, đi ngang qua giường, người đàn ông mới phát hiện bộ ga trải giường đã được thay.
Anh thất thần đứng đó, ánh mắt đặt vào chiếc chăn.
Anh nhớ rõ có lần anh đang đi công tác ở Thụy Điển, nơi ở là do một người bạn sắp xếp, Trương Uyển Giao nhất định đòi gọi video với anh, nhìn thấy bộ ga trải trên giường lập tức bảo anh mua một cái.
Anh không thay đổi được ý định của Trương Uyển Giao nên đã nhờ một người bạn mua giúp một bộ rồi mang về nước, đêm đó Trương Uyển Giao lập tức thay bộ ga trải giường rồi ôm anh trên giường hết hôn lại cắn, đến sáng sớm hôm sau thì lại tháo ga trải giường ra mang đi giặt.
Suy nghĩ quá nhiều, trong lòng Hoàng Lập Thành cảm thấy buồn buồn, nhất là khi nghĩ đến chuyện Trương Uyển Giao sẽ ôm người đàn ông khác đi ngủ, anh lại càng cảm thấy khó chịu, càng thêm buồn bực hơn, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Anh chạm vào điện thoại rồi gọi cho trợ lý Lưu.
Vừa kết nối điện thoại, Hoàng Lập Thành lạnh lùng nói: "Giúp tôi kiểm tra quan hệ kết giao giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trương, tôi muốn biết chi tiết về Lâm Kiến Đông."
Lúc trước khi Trương Uyển Giao rời đi, cô lấy rất nhiều đồ mang đi, nhưng lại để lại rất nhiều mỹ phẩm trên bàn trang điểm, người giúp việc ở nhà cũng không dám tùy ý thu dọn, cứ để nguyên bàn trang điểm như cũ.
Trên bàn trang điểm là một chai thủy tinh to bằng lòng bàn tay, bên trong có vài viên thuốc.
Sau khi nhìn thoáng qua Hoàng Lập Thành lập tức đi về phía bàn trang điểm, cầm chai thủy tinh lên nhìn, trên chai không có chữ nào, cũng không biết đó là thuốc gì, lông mày anh nhíu chặt lại.
Trước khi Trương Uyển Giao chuyển khỏi đây, anh đã nhìn thấy cô lấy thuốc trong chai thủy tinh ra uống mấy lần, khi anh hỏi đó là thuốc gì, cô nói là thuốc cảm.
Nhưng thuốc cảm thì cần gì phải đổ ra một cái lọ khác?
Đầu bên kia cuộc gọi, trợ lý Lưu nhận được lệnh của anh, đáp lại: "Vâng ạ, tổng giám đốc Thành còn gì cần phân phó không ạ?"
tổng giám đốc Thành vuốt vuốt cái chai thủy tinh, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc muốn tắt điện thoại, anh bảo trợ lý Lưu ngày mai đến nhà kiểm tra thuốc trong lọ thủy tinh này là thuốc gì.
Sau lần hóa trị đầu tiên, rõ ràng Trương Uyển Giao đã đỡ hơn trước rất nhiều, khi ho cũng ít ra máu hơn, nhưng khi chải đầu, nắm một nắm tóc trên lược, cảm xúc của cô lại vô cùng nặng nề.
Liệu có phải hóa trị nhiều lần thì tóc cô sẽ rụng hết không?
Lâm Kiến Đông nói bây giờ đang là kỳ nghỉ, cũng không vội đến bệnh viện, cứ cách một lần đến gặp cô là anh ấy sẽ mang cho cô vài thứ đồ vật kỳ quái để cô không buồn chán ở nhà.
Lâm Kiến Đông chưa từng báo tin xấu, cũng chỉ chăm sóc tốt cho Trương Uyển Giao, anh ấy âm thầm sai người tìm cốt tủy cho cô, chắc chắn cô sẽ không sao.
Trong lòng Trương Uyển Giao cảm thấy rất ấm áp, chỉ biết cảm kích rất nhiều.
Thứ tư này, Lâm Kiến Đông đến sớm hơn.
Trương Uyển Giao phải xử lý vài chuyện nên hôm nay cũng dậy sớm, khi Dì Bảy đang làm bữa sáng, cô đi ra mở cửa, nhưng thấy sắc mặt của Lâm Kiến Đông không tốt lắm, lập tức hỏi: "Anh Kiên, sao vậy?"
Sau khi vào nhà, giọng điệu Lâm Kiến Đông nghiêm trọng nói: "Bà Hà mất rồi."
"Cái gì?" Nhất thời Trương Uyển Giao không kịp phản ứng.
"Chính là vợ của Huỳnh Nhất Nam." Vẻ mặt Lâm Kiến Đông rất nghiêm trọng.
"Anh đến bệnh viện hỏi bác sĩ, bác sĩ nói chỉ cần người hiến tủy đồng ý, thì một tháng nữa lại có thể hiến tủy.
Anh đã đến gặp ông Huỳnh để thảo luận về cốt tủy, kết quả lại..."
Nói đến phần sau, giọng điệu của anh ấy càng trở nên trầm thấp hơn: "Chiều hôm qua anh nhận được tin rằng bà ấy vừa kết thúc phẫu thuật, còn chết trước khi ra khỏi phòng mổ, GVHD đã từ chối bà ấy."
Trương Uyển Giao trợn to hai mắt nhìn Lâm Kiến Đông, một tay che lên miệng, cô không thể tin được: "Nghe nói HLA-AB và HLA-DR của người kia hoàn toàn tương thích với bà Hà, tại sao lại từ chối được?"
"Anh không biết, nhưng quả thực bà ấy đã chết." Lâm Kiến Đông lắc đầu nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Thật may mắn em không phải là người thực hiện ca phẫu thuật đó, thật sự là vô cùng may mắn."
Trương Uyển Giao gật đầu, cả người cô vẫn sững sờ.
Cô nghĩ rằng chỉ cần các số liệu của cả hai bên khớp nhau thì khả năng phẫu thuật không thành công là rất nhỏ...!Rõ ràng nửa tháng trước, cô cũng vô cùng suy sụp vì cốt tủy bị lấy đi, kết quả bây giờ bà ấy lại chết.
"Anh Kiên, em sợ quá." Hai tay Trương Uyển Giao run lên, cô có chút hụt hẫng: "Nếu như… nếu như lại tìm được một loại tủy thích hợp khác, nhưng cơ thể em cũng từ chối thì em cũng sẽ chết ở trên bàn mổ sao?"
Sắc mặt Lâm Kiến Đông sa sầm, anh ấy có vẻ rất tức giận: "Đừng nói những chuyện xui xẻo này, anh nhất định sẽ giúp em tìm được cốt tủy tốt nhất, nếu em cảm thấy ở trong nước không được thì chúng ta sẽ ra nước ngoài phẫu thuật."
Trương Uyển Giao mím chặt môi.
Hơn ba giờ chiều, Hoàng Lập Thành trở về công ty sau chuyến công tác ở thành phố Đại Lan, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi.
Trợ lý Lưu suýt chút nữa hoảng lên, trên tay cầm một tập tài liệu, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi: "tổng giám đốc Thành, bà Hà đã chết trên bàn mổ ngay sau khi trải qua ca phẫu thuật thay tủy chiều hôm qua."
Hoàng Lập Thành giật mình, khó hiểu giật cà vạt, quay đầu nhìn về phía trợ lý: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Nghe nói đó là một vụ từ chối GVHD rất nghiêm trọng, còn chết trước khi bước xuống bàn mổ." Trợ lý Lưu nói với Hoàng Lập Thành tất cả những thông tin mà cậu ta thu thập được: "Ông Huỳnh tức giận đến mức gần như phá hủy toàn bộ bệnh viện, bác sĩ, trưởng khoa và cô Lý đều bị bắt và kết tội.”
Hoàng Lập Thành cau mày: "cô Lý nào?"
"Anh… anh không biết sao?” Trợ lý Lưu đẩy cặp kính trên sống mũi nói: "Là cô Lý Mạn Trương, cô ta tìm được cốt tủy cho bà Hà, sau đó nói với viện trưởng của bọn họ, ông Huỳnh còn vô cùng cảm kích cô ta."
Nghe vậy, sắc mặt của Hoàng Lập Thành bỗng nhiên trầm xuống.
Hoàng Lập Thành nhíu mày, giờ anh mới nhớ đến bữa ăn lần trước, ông ta đã khen vợ anh thật sự rất giỏi giang, bởi vì trước đây Trương Uyển Giao từng phụ trách qua mảnh đất ở khu Đông.
Nên anh tưởng ông Huỳnh nói về Trương Uyển Giao, không ngờ rằng người mà ông ta nhắc đến lại là Lý Mạn Trương.
Hoàng Lập Thành nhéo mi tâm, cảm thấy rất đau đầu.
Im lặng một lúc, anh lạnh giọng nói: "Có được mảnh đất ở khu Đông kia là nhờ sự giúp đỡ của Lý Mạn Trương, coi như tôi nợ cô ta, anh hãy liên lạc với những người có liên quan rồi nộp tiền bảo lãnh cho cô ta ra ngoài càng sớm càng tốt."
"Chuyện này dễ xử lý, dù sao cũng không phải cô Lý đã thực hiện ca phẫu thuật cho bà Hà."
Trợ lý Lưu dừng lại một chút, đưa tài liệu trong tay cho Hoàng Lập Thành: "Nhưng so với những thứ tầm thường kia, tôi nghĩ anh nên xem cái này.
Đây là thuốc hôm đó anh nhờ tôi điều tra."
Hoàng Lập Thành cầm lấy tài liệu đọc qua, ánh mắt nhìn xuống lướt qua một lượt, sau khi rơi xuống dòng chữ "Chữa