Lễ tân không dám do dự, luôn miệng nói đồng ý.
Hoàng Lập Thành sợ bọn họ trì hoãn nên đã dứt khoát ở lại đại sảnh, sau khi đợi đầu bếp làm xong thức ăn mới cùng nhau đi lên lầu.
“Tới đây được rồi, trở về hết đi.”
Nhớ đến Trương Uyển Giao vẫn còn nằm trên ghế salon, đương nhiên Hoàng Lập Thành không muốn người khác vào xem nên anh đã đuổi hết tất cả những đầu bếp và phục vụ phòng, tự mình đẩy xe thức ăn vào trong.
Tạm thời vẫn chưa có điện, Hoàng Lập Thành chuyển đồ ăn từ trên xe sang bàn ăn rồi quay đầu lại gọi Trương Uyển Giao qua ăn cơm, nhưng chợt phát hiện trên ghế salon đã không còn ai nữa.
Trương Uyển Giao đỡ eo đi ra từ trong phòng ngủ, rèm cửa sổ bên ngoài ánh chiếu vào, ánh lên chiếc quần ngủ màu hồng trên người cô.
Hoàng Lập Thành khẽ nhíu mày: “Không phải bảo em đừng lộn xộn rồi sao?”
Trương Uyển Giao đỡ cửa, chịu đựng sự đau đớn ở hông rồi xấu hổ nói: “Tôi đi mặc quần áo vào, hơi lạnh.”
Thật ra thì không phải lạnh mà bởi vì cô không biết khi nào sẽ có điện lại, nếu như [email protected] truồng nhìn nhau thì thật sự rất lúng túng nên mặc quần áo vào sẽ tốt hơn.
Hoàng Lập Thành cũng không so đo với cô, thấy cô đi lại bất tiện nên đành ôm cô qua, không nói một lời mà đặt cô lên bàn ăn.
“Cháo cải xanh, cũng không nhiều lắm nên phải uống hết đấy.”
Trương Uyển Giao nhìn chén cháo nhỏ trước mặt, thấy quả thật cũng không nhiều lắm nhưng nếu so với lượng cơm bình thường cô ăn thì vẫn hơi nhiều: “Tôi không ăn hết đâu.”
“Vậy thì từ từ ăn đi, anh có thời gian nhìn em ăn xong mà.”
Trương Uyển Giao không còn lời nào để nói nữa.
Sau khi kéo rèm ra, ánh trăng cùng với ánh đèn nê ông bên ngoài chiếu rọi vào, cung cấp cho hai người họ một chút sáng le lói.
Người nấu cháo của phòng bếp đã dựa theo yêu cầu của Hoàng Lập Thành nên cố gắng làm thanh đạm hết mức có thể, rau trộn rong biển vô cùng mềm mịn ngon miệng.
Cho dù Trương Uyển Giao không có khẩu vì gì nhưng cũng đã ăn được không ít.
Còn dư lại nửa chén, cô không ăn nổi nữa nên tìm cách chừa nửa chén cháo này lại.
“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Còn chưa ăn xong mà.” Hoàng Lập Thành trực tiếp kéo cổ tay cô qua rồi đè x uống bàn ăn.
Chỉ cách một góc bàn, hai người ngồi vô cùng sát nhau, dường như có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Sau khi đối mặt một lúc lâu, tựa hồ như không khí cũng được hâm nóng lên vậy.
Trương Uyển Giao hơi hoảng hốt, vội vàng rút tay ra rồi tìm cớ: “Tay tôi đau quá.”
“Anh đút em.”
“Hả?”
Ban đầu Trương Uyển Giao còn cho rằng bản thân đã nghe nhầm nhưng đến khi lấy lại tinh thần thì Hoàng Lập Thành đã cầm muỗng đưa đến miệng cô.
Muỗng cháo ấm áp khẽ đụng vào đôi môi, không hiểu sao cô lại bất giác há miệng ra.
Hoàng Lập Thành rất có tính nhẫn nại, đút cô từng miếng một.
Mãi cho đến khi không còn đồ ăn nữa, chén cháo đã thấy đáy thì anh mới buông muỗng xuống.
Trương Uyển Giao ăn vô cùng no, đây là lần đầu tiên cô ăn nhiều như vậy.
Cửa sổ sát đất rất lớn, có thể nhìn thấy trung tâm thành phố Nhật Minh vô cùng phồn hoa náo nhiệt bên ngoài.
Cách hai con phố kia chính là trụ sở chính của tập đoàn Augustus, ánh đèn ở tầng mười hai của bộ phận kỹ thuật vẫn còn sáng trưng làm bạn cùng với ánh đèn nê ông của thành phố Nhật Minh bên ngoài.
Về đêm, toàn bộ đèn đường ở Nhật Minh đều sẽ được bật lên, nối thành một đường dài thẳng tắp, mãi đến khi ánh mặt trời dần dần chiếu rọi vào thành phố thì mới tắt đi.
Giờ phút này, ánh trăng ngoài cửa sổ vô cùng sáng chói.
Trương Uyển Giao ăn hơi nhiều, muốn đi tới đi lui một chút nhưng lại bởi vì đau thắt lưng nên trong lòng hơi mâu thuẫn.
Dường như Hoàng Lập Thành nhìn thấu tâm tư của cô, anh mở miệng hỏi: “Có muốn ra ban công bên ngoài hóng gió một chút không?”
Trương Uyển Giao “ừm” một tiếng.
Không thể không thừa nhận, quả thật cô không hề có năng lực chống đỡ lại những thê thiếp dịu dàng của Hoàng Lập Thành, vì thế nên mới gấp gáp muốn vạch rõ giới hạn với anh như vậy.
Hoàng Lập Thành đỡ cô từ từ đi ra ban công, hiện tại đã là cuối thu rồi nên chỉ cần một cơn gió lùa qua thì sẽ vô cùng lạnh lẽo.
Vừa mới cơm nước xong, trên người vẫn còn chút ấm áp nhưng khi đối diện với từng cơn gió như vậy thì Trương Uyển Giao lại hơi hối hận.
Đang suy nghĩ miên man, bả vai cô chợt trầm xuống, một chiếc áo khoác âu phục rộng lớn được phủ lên người cô.
Hoàng Lập Thành cẩn thận cài lại cúc áo cho cô, cũng không cho cô để lộ bàn tay ra bên ngoài.
Lúc này, bộ âu phục được cắt may thủ công giống như một túi vải to lớn trùm cả người cô vào bên trong.
“Hóng gió