Rất lâu sau, đầu dây bên kia vẫn không có tiếng đáp lại.
Nhưng cũng không sao cả, Trương Uyển Giao lạnh lùng nói: "Nếu không có chuyện gì gấp thì tôi cúp máy trước, cô có thể gọi lại sau."
"Đợi đã." Đột nhiên Lý Mạn Trương gọi cô lại, ấp a ấp úng nói: "Thật ra tôi biết là hỏi cô thì cũng như vậy thôi, tôi cũng hỏi Anh Thành nhiều lần rồi, chắc là anh ấy sợ tôi lo lắng không yên nên nhất quyết không nói thật cho tôi biết.
Tôi chỉ muốn hỏi là vết thương trước kia của Anh Thành đã tốt lên chưa?"
Ngón tay đang cầm điện thoại di động của Trương Uyển Giao lập tức siết chặt lại.
Hoàng Lập Thành bị thương à? Sao lại thế?
"Cô...! không biết hả?" Dường như sự ngập ngừng ở đầu dây bên kia đã trở nên sắc bén hơn một chút, giống như một chiếc gai nhọn cắm thẳng vào màng nhĩ cô.
Lý Mạn Trương nói tiếp: "Hôm đó tôi đang lái xe thì không may xảy ra chuyện nên tôi gọi điện cho Anh Thành, sau khi Anh Thành đến thì xảy ra tranh cãi với chủ xe bên kia rồi hai người họ đánh nhau, anh ấy bị thương ở sau lưng thì phải.
Tôi hỏi mấy lần nhưng anh ấy vẫn không nói, chắc là vì sợ tôi sẽ lo lắng, hay là cô hỏi anh ấy thử xem sao."
Mỗi câu nói đều giống như lời thoại trong vở kịch được dựng lên một cách tỉ mỉ, đâm vào trái tim của người nghe khiến nó chảy máu đầm đìa.
Trương Uyển Giao quen biết Hoàng Lập Thành nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ cô thấy anh xảy ra tranh chấp với bất kỳ một người nào, lúc nào anh cũng lạnh lùng cao ngạo, phong thái lịch thiệp, có học thức.
Nhưng trên thế gian này cũng có một câu nói rằng bạn sẽ phá bỏ mọi nguyên tắc vì người mình yêu.
Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của anh nhưng Lý Mạn Trương lại có thể nhìn được.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Uyển Giao phải vịn vào cạnh bàn để đi về phòng ngủ, không hiểu sao cô lại cảm thấy dường như eo mình không hề đau nhiều như vậy.
Hình như sự đau đớn đã chuyển đến lồ ng ngực khiến trái tim cô cảm thấy rầu rĩ.
Hoàng Lập Thành tắm xong, lúc đi ra nhìn thấy trong phòng khách không còn ai, cửa phòng ngủ thì lại đóng chặt.
Trên điện thoại hiển thị thông báo có tin nhắn mới gửi đến, anh tiện tay mở ra nhìn thoáng qua, thấy tin nhắn của Lý Mạn Trương gửi tới thì nhíu mày một cái rồi đặt điện thoại sang bên cạnh, kéo tấm thảm ở trên ghế sô pha lên rồi ngủ mất.
Trên ghế số pha vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội đầu của Trương Uyển Giao, anh đã không được ngủ ngon mấy tháng nay rồi.
Hôm sau, Trương Uyển Giao mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Hoàng Lập Thành.
Anh đang ngồi ăn sáng trong phòng khách.
Vẻ mặt Trương Uyển Giao hiện lên vẻ giật mình, cô thốt lên: "Sao anh còn chưa rời đi vậy?"
Thật sự thì câu này của cô có ý tứ đuổi người, trong mắt Hoàng Lập Thành thoáng qua vẻ giận dữ: "Em mau chóng muốn anh đi vậy à?"
"Ý tôi không phải vậy." Trương Uyển Giao hơi sửng sốt: "Tôi tưởng anh muốn đến Augustus..."
Từ trước đến giờ lúc nào Hoàng Lập Thành cũng bận rộn nhiều việc, bây giờ đã gần tám rưỡi rồi, dù là trước kia lúc hai người còn chưa ly hôn thì anh cũng đi làm từ lâu rồi.
Dường như câu này của cô không có tác dụng an ủi gì cả, vẻ mặt của Hoàng Lập Thành vẫn còn thoáng nét giận dỗi nhưng khi thấy Trương Uyển Giao đang nhìn đống đồ trên bàn thì anh lại nói: "Tối qua khách sạn không thông báo mất điện nên sáng sớm nay họ đã đưa bữa sáng tới thay cho lời xin lỗi."
Trương Uyển Giao hơi kinh ngạc rồi đột nhiên gật đầu một cái, giọng nói rất nhẹ: "Không sao, lần sau chú ý hơn là được."
Có nghĩa là bữa sáng này không phải do Hoàng Lập Thành chuẩn bị mà chỉ đơn giản mà do người của khách sạn đem tới mà thôi.
Sau khi Tiểu Vũ Tử thay quần áo xong thì đi từ phòng ngủ ra ngoài ăn cơm, cậu bé tỏ vẻ vô cùng tò mò về việc Hoàng Lập Thành có mặt ở đây: "Chú đến rồi!"
Tối hôm qua cậu bé đi ngủ trước khi cúp điện, ngủ say như heo, cả đêm không tỉnh nên tất nhiên là cậu bé không biết tối hôm qua Hoàng Lập Thành đến.
Vậy mà Hoàng Lập Thành rất có kiên nhẫn với cậu nhóc, anh múc thêm một bát cháo nữa cho cậu bé rồi lại gắp cho cậu bé những món mà cậu thích ăn.
Tiểu Vũ Tử nhét đầy đồ ăn trong miệng, lúng búng hỏi: "Hôm nay chú có ở lại chơi với cháu không?"
"Chú nhiều việc lắm, hôm nay không có thời gian chơi với cháu rồi." Không đợi Hoàng Lập Thành nói xong, Trương Uyển Giao đã tiếp lời: "Với cả hôm nay chúng ta cũng không ở đây, tối nay khách sạn muốn sửa sang lại một chút, ở lại đây thì không tiện lắm, lần sau chúng ta sẽ đến đây nữa nhé."
Dường như hôm qua Tiểu Vũ Tử còn chưa bơi cho thỏa thích nên trên mặt cậu bé lộ ra vẻ thất vọng.
Hoàng Lập Thành đặt cốc cà phê xuống, nói bằng giọng nhàn nhạt: "Một thời gian nữa dự án công viên giải trí của Augustus sẽ được đưa vào hoạt động, đến lúc đó em có thể dẫn Gia Bảo đến