Sau khi từ khách sạn về nhà, trong lòng Trương Uyển Giao vẫn luôn khó chịu vì cuộc điện thoại của Lý Mạn Trương và thái độ làm việc của Hoàng Lập Thành.
Cô tin rằng không có vết thương nào mà thời gian không thể chữa lành và trên đời này không có ai bị rời bỏ mà không vượt qua nổi, nhưng cần phải có khoảng cách và giới hạn.
Nếu giới hạn giữa cô với Hoàng Lập Thành vẫn luôn mơ hồ như vậy thì kết quả người đau khổ chỉ có thể là chính mình, chuyện này làm cô rất bực bội.
Buổi chiều mẹ gọi điện thoại tới.
Giọng nói của Vũ Giản Trân ở đầu dây bên kia mang theo chút vui mừng: “Uyển Giao, có tin vui, muốn nghe không?”
Trương Uyển Giao không có tâm trạng phối hợp, nói thẳng: “Mẹ và bố tính thứ bảy về nước chứ gì?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, bỗng nhiên thở dài: “Thật nhàm chán! Mẹ còn kiên quyết không cho ai nói với con.
”
Vũ Giản Trân là một người vô tư, cho dù đã làm mẹ nhiều năm rồi nhưng vẫn thích vui chơi, thích đi khắp trời nam biển bắc.
Cho nên lúc Trương Uyển Giao học đại học, Trưông Huỳnhi Sơn đã giao chức vụ trong công ty cho cô, rồi thảnh thơi đi chơi cùng Vũ Giản Trân.
Bình thường Trương Uyển Giao nhất định sẽ hùa theo cho mẹ vui vẻ, nhưng gần đây có quá nhiều việc, cô thật sự không có chút hứng thú nào.
Trong lòng cô rất buồn, do dự nửa ngày mới nói: “Mẹ, thứ bảy trở về, con có chuyện muốn nói.
”
“Được, là chuyện tốt sao?”
Ly hôn với Hoàng Lập Thành có xem như là chuyện tốt không?
Nếu nói là thoát khỏi nỗi khổ, thì đó cũng miễn cưỡng xem như là một chuyện tốt.
“Vâng, cứ coi như vậy đi.
” Trương Uyển Giao thuận miệng đáp.
Sau đó bố cô cũng nghe điện thoại, hàn huyên vài câu đơn giản rồi dặn dò cô hãy tự chăm sóc bản thân, đừng làm việc quá sức.
Lúc chuẩn bị cúp máy, Trương Uyển Giao đột nhiên hỏi: “Bố, trong họ hàng nhà chúng ta có đứa bé nào năm sáu tuổi không?”
Mọi người đều nói Tiểu Vũ Tử rất giống cô, cô bắt đầu nghi ngờ Tiểu Vũ Tử có thể là con của một người họ hàng nào đó.
Năm ấy Trương Huỳnh Sơn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thật ra họ hàng dưới quê cũng không ít, chỉ là mấy năm nay đều không có liên lạc.
Bên kia điện thoại, Trường Huỳnh Sơn nói: “Đứa bé năm sáu tuổi? Nhà mình cũng có không ít, nhưng đều đã lâu rồi không liên lạc, làm sao vậy?”
Trương Uyển Giao muốn nói về chuyện của Tiểu Vũ Tử, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn nuốt xuống: “Không có gì, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, bố mẹ bay chuyến nào, để con đi đón.
”
“Không cần, Băng Tâm đi cùng bố mẹ, con cứ ở nhà chờ là được.
”
Vũ Băng Tâm là mẹ của Hoàng Lập Thành, quan hệ của bà với bố mẹ Trương Uyển Giao rất tốt, lần này thậm chí còn bay đến Italy tham gia triển lãm châu báu của Vũ Giản Trân, sau đó ba người trở về cùng nhau.
Trương Uyển Giao bỗng nhiên nhéo vào lòng bàn tay, có chút đau, cô vội vàng kết thúc đề tài.
Trong mắt bố mẹ, dường như họ chưa bao giờ nghĩ tới việc cô với Hoàng Lập Thành sẽ đến mức ly hôn.
Buổi tối Trương Uyển Giao dẫn theo Tiểu Vũ Tử về nhà, Lâm Kiến Đông vẫn tới ăn ké như cũ.
Lúc trước nghe nói chuyện Trương Uyển Giao bị thương ở khách sạn, anh ấy mang một túi thuốc mỡ đến đây: “Thuốc này dùng rất tốt, hồi trước anh huấn luyện bị thương đều dùng cái này, có thể hồi phục rất nhanh, nếu em đau thì cứ dùng cái này, hiệu quả giảm đau của nó cũng rất tốt.
”
Trương Uyển Giao cười nói: “Em không sao, tối hôm qua chỉ hơi đau chút thôi.
”
Tuy cô nói với vẻ mặt không để ý, nhưng Lâm Kiến Đông vẫn áy náy không thôi: “Xin lỗi Uyển Giao, ngày hôm qua anh không nên để em lại một mình, chuyện này là do anh.
”
“Thật sự không sao mà, em cũng không phải trẻ con.
”
“Tóm lại là do anh, lần sau đưa em đi đâu chơi, trời sập anh cũng không bỏ đi.
”
Trương Uyển Giao bật cười: “Nếu trời sập, chúng ta đều không thể sống… Đây cũng không phải lời một người kiểm sát trưởng nên nói đâu.
”
Tiểu Vũ Tử ở bên cạnh đang ngồi trên ghế trẻ em ăn canh trứng cũng khúc khích cười theo: “Chú Kiên, không sao đâu, mẹ đã có chú Thành chăm sóc rồi.
”
Gương mặt Lâm Kiến Đông cứng lại, hỏi Trương Uyển Giao: