Theo Đuổi Lại Vợ

33: Ly Hôn Rồi


trước sau


Tin tức về việc ly hôn quá đột ngột, bà Băng Tâm đưa Trương Uyển Giao lên phòng làm việc trên tầng hai, còn ngồi lặng lẽ nửa phút không nói nên lời.

Thật lâu sau, bà Băng Tâm mới nói: "Uyển Giao, nếu Lập Thành không tốt với con thì cứ nói cho mẹ biết, đừng ly hôn chỉ vì nhất thời giận dỗi, các con cũng đã kết hôn được ba năm, mẹ đều nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong mắt.

"
Trương Uyển Giao nói: "Không có, anh ấy vẫn luôn đối tốt với con, nhưng lâu dần tính tình không hợp nữa nên con chia tay trong hòa bình, không có mâu thuẫn gì cả.

"
"Sao các con lại ly hôn khi không có mâu thuẫn gì? Nhất định phải có nguyên nhân gì đó.

"
Thấy Trương Uyển Giao không lên tiếng, bà Băng Tâm cau mày, do dự một lúc rồi hỏi: "Uyển Giao, con có biết chuyện trước đây Lập Thành đã từng có bạn gái không?"
Trong lòng Trương Uyển Giao bắt đầu căng thẳng.

Quả nhiên mẹ chồng biết Lý Mạn Trương.

Thấy vẻ mặt của Trương Uyển Giao có gì đó không đúng, bà Băng Tâm biết nguyên nhân chắc chắn là vì chuyện này nên thở phào nhẹ nhõm: "Uyển Giao, nếu là vì chuyện này thì con không cần phải lo lắng đâu, loại phụ nữ thấp hèn đê tiện kia vốn không xứng với Lập Thành, thậm chí còn không thể so sánh với một sợi tóc của con nữa.

"
Trương Uyển Giao nắm chặt mép váy, trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn.

Cô không phải là người tự cao tự đại, nhưng cà rốt và cải trắng đều có quyền có được tình yêu, cô rất tốt, nhưng Lý Mạn Trương cũng không kém, ngoại trừ gia cảnh ra thì cô ta không hề thua cô về điều gì.


"Người có thể được Lập Thành coi trọng chắc chắn sẽ không kém cỏi.

" Cô nói.

"Còn không phải do người phụ nữ kia biết dụ dỗ lừa gạt sao, cô ta đã quá quen việc dùng thủ đoạn quyến rũ người khác rồi.

" Bà Băng Tâm nhắc về chuyện cũ lại cảm thấy tức giận: "Mẹ nói ra cũng không sợ Uyển Giao chê cười, cũng trách mẹ từ nhỏ chỉ dạy Lập Thành việc học tập và công việc nên thằng bé có chút thiếu sót về khía cạnh cá nhân, đặc biệt là đối với phụ nữ.

Hết lần này đến lần khác, sợ điều gì thì điều đó đến, năm đó người phụ nữ này lợi dụng sơ hở nên mới lọt vào mắt Lập Thành thôi.

"
Nói về Lý Mạn Trương, thời gian cần phải kéo dài về mấy năm trước.

Sáu năm trước, Trương Uyển Giao vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa đi làm ở Augustus, cô đã đi thực tập ở công ty của nhà mình ở nước ngoài, gặp biết bao rắc rối để nâng cao năng lực làm việc nên cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra ở trong nước.

Mà khi đó, chính là lúc bà Băng Tâm giao Hoàng Lập Thành cho cấp dưới công ty rèn luyện, không ai biết thân phận của cậu chủ này, ai cũng tưởng rằng anh là một người bình thường tay trắng đáng thương.

Khi đó Lý Mạn Trương đang học năm thứ cuối ngành y học lâm sàng tại đại học y dược.

"Sau này mẹ cũng mới biết.

Lúc đó để Lập Thành đến công ty tổ chức kiểm tra sức khỏe cho nhân viên mới, tình cờ người phụ nữ đó lại đang thực tập trong bệnh viện nên được gọi đến lấy máu, và việc lấy máu đã xảy ra sự cố.

"

Trong mắt Lập Thành, lần đó là một vụ tai nạn, Lý Mạn Trương làm chích lệch mạch máu của thằng bé vì thực hành không thành công, sau đó cô ta đưa thằng bé đến bệnh viện ngay lập tức rồi chủ động yêu cầu bồi thường thiệt hại, nhưng vì bản thân không có tiền nên cô ta đã tới quán bar làm công, đúng lúc lại đụng vào thằng bé.

Cũng giống như tất cả những câu chuyện về cô bé Lọ Lem, cô bé Lọ Lem đáng thương nhưng tốt bụng khi bị bắt nạt đã được bạch mã hoàng tử giải cứu, tình yêu đến rất tự nhiên.

Rất lãng mạn, cho dù mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng Trương Uyển Giao vẫn không khỏi xót xa khi nghe những câu chuyện như vậy xảy ra trong thực tế, cô không nhịn được cảm thấy tiếc cho Hoàng Lập Thành.

Trương Uyển Giao hỏi: "Tại sao lúc đó mẹ lại không để bọn họ ở cùng nhau? Có phải vì gia cảnh của cô ta không?"
Nếu lúc đó bà Băng Tâm không ngăn cản thì có lẽ Hoàng Lập Thành đã ở bên Lý Mạn Trương, giờ đây gia đình êm ấm hạnh phúc, cô cũng sẽ không sa vào cuộc hôn nhân không kết quả này, cũng không sa vào vũng bùn sâu.

Bà Băng Tâm xanh mặt: "Gia cảnh thì tính làm gì? Có bao giờ Augustus chúng ta phải dựa thông gia để củng cố tập đoàn đâu? Nếu cô ta là một cô gái có tâm tính thiện lương thì chỉ cần Lập Thành thích, mẹ cũng sẽ cho cô ta bước vào cửa, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lộ ra vẻ thấp hèn của mình.


Lời này rất khó nghe, nhưng nghe xong thì có thể hiểu được.

Trương Uyển Giao lộ ra vẻ khó hiểu: "Ý của mẹ là gì?"
"Con thực sự cho rằng người phụ nữ đó để ý

Lập Thành sao? Cô ta đã sớm nghe ngóng và biết được Lập Thành là tổng giám đốc trẻ của Augustus rồi.

"
"Làm sao có thể?"
"Người khác không biết nhưng mẹ biết rõ, Uyển Giao, chờ một chút, mẹ sẽ cho con xem một thứ.

"

Nói xong, bà Băng Tâm đứng dậy đi tới phía sau bàn làm việc, mở két sắt, lấy ra một bộ hồ sơ đưa cho Trương Uyển Giao.

Trương Uyển Giao khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"
Bà Băng Tâm nói: "Năm đó sau khi biết người phụ nữ đó ở bên Lập Thành, mẹ đã cố ý cho người đi điều tra, không ngờ rằng tuổi của người phụ nữ này cũng không còn nhỏ, đường tình lại vô cùng rối tinh rối mù, trước khi gặp Lập Thành cô ta đã có bạn trai, là một bạn học cùng chuyên ngành đại học với Lập Thành.

Có điều đó cũng chỉ là tâm tư nhất thời khi còn trẻ, yêu đương hai ngày với cô ta rồi chia tay, cũng nhờ người bạn trai này mà cô ta mới biết đến thân phận của Lập Thành.


Túi hồ sơ được đổ ra, là các bức ảnh chụp và tài liệu, đầy đủ thông tin chính xác về thời gian ngày tháng năm giờ giấc mà Lý Mạn Trương đã đi khách sạn với người đàn ông kia.

"Nói ra thì mẹ sợ con ghê tởm, nhưng nếu không nói thì mẹ sẽ không chịu nổi, mẹ đã kìm nén cái miệng này đã nhiều năm rồi.

" Bà Băng Tâm cau mày: "Người phụ nữ này từng có kinh nghiệm tiếp rượu trong hộp đêm trước khi gặp Lập Thành, làm sao mẹ có thể để loại chó mèo khiến người ta chán ghét như cô ta bước vào cửa nhà họ Hoàng được?"
Rất nhiều bức ảnh chụp quá rõ ràng, Trương Uyển Giao nhìn mà trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

Cô không ngờ rằng người phụ nữ bao lâu nay mình âm thầm so đo lại là một loại người kinh tởm đến thế.

Loại người như vậy mà Lệ Lập Thành lại không nhìn thấu một chút sao?
"Nếu như là vì cô ta thì Uyển Giao con yên tâm đi, cho dù cô ta có bản lĩnh thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ tuyệt đối không cho phép cô ta bước vào cửa nhà chúng ta một bước.

Nếu Lập Thành vẫn còn dám liên lạc với cô ta thì cho dù có đánh gãy chân nó mẹ cũng không đồng ý.


Bà Băng Tâm nói rất dứt khoát, tính cách của bà kiên quyết giống hệt Hoàng Lập Thành.

Trương Uyển Giao ngơ ngác nhìn mấy tấm ảnh, trong lòng tràn đầy vẻ tự giễu.

"Uyển Giao.


" Bà Băng Tâm ôm vai an ủi cô: "Nghe lời mẹ, mẹ nhất định sẽ đứng về phía con.

"
Một lúc lâu sau Trương Uyển Giao mới hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cô nở một nụ cười thoải mái: "Mẹ, con biết mẹ tốt với con, nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng, chuyện con ly hôn với Hoàng Lập Thành là con tự nói ra, không liên quan gì đến anh ấy cả.

"
"Con đưa ra?" Bà Băng Tâm sửng sốt.

"Vâng ạ.

" Trương Uyển Giao lại cười cười: "Mấy năm nay con biết tâm tư của Hoàng Lập Thành cũng không đặt trên người mình, mặc dù mẹ cảm thấy người phụ nữ này không tốt chút nào nhưng cũng không thể thay đổi cái tốt của cô ta trong mắt Lập Thành, mà con…"
Trương Uyển Giao cần một cái lý do đầy đủ để bà Băng Tâm hết hi vọng nên sau khi suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định đưa Lâm Kiến Đông ra.

“Lúc trước con có một anh hàng xóm thanh mai trúc mã, anh ấy đối xử với con rất tốt, thời gian gần đây anh ấy cũng đã quay về rồi, con cảm thấy con người sống mấy chục năm trong đời cũng phải ở cạnh bên người mà mình thích.


Bà Băng Tâm nghiêm mặt một lúc lâu, dường như không thể thở nổi, giọng điệu vô cùng khó khăn: "Uyển Giao, con thực sự không thể ở bên cạnh Lập Thành nữa sao?"
Trương Uyển Giao nắm chặt mép váy nhưng trên mặt lại rất thản nhiên: "Vâng ạ.

"
Nếu sự tồn tại của Lý Mạn Trương lúc trước chỉ khiến cô bồn chồn thì bây giờ cô lại cảm thấy rất buồn nôn.

Cô không muốn tự hạ thấp mình để so sánh với loại phụ nữ này.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện