Các bác sĩ, y tá vội vàng đỡ Trương Uyển Giao lên cáng, đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Uyển Giao cũng đã hôn mê, cô hoàn toàn không còn ý thức về chuyện này.
Phía ngoài hành lang cách đó không xa, Hoàng Lập Thành cũng đang đứng cùng Lý Mạn Trương.
Để Lý Mạn Trương ôm một lát, anh đưa tay, gỡ tay cô ta ra.
Vừa rồi đang nói chuyện bình thường, đột nhiên cô ta nhào đến ôm làm anh trở tay không kịp.
Hoàng Lập Thành đơ người mất một lúc lâu mới bình tĩnh gỡ tay cô ta ra.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”
Hoàng Lập Thành lạnh nhạt nói, muốn quay người rời đi thì Lý Mạn Trương níu lấy tay anh.
“Anh Thành, sao anh lại lạnh nhạt với em như thế?”
Hoàng Lập Thành hơi mất kiên nhẫn, nhưng anh là người khống chế cảm xúc rất tốt, nên vẫn bình tĩnh nói.
"Mạn Trương, tôi nể tình chúng ta từng quen biết và cô cũng là bác sĩ riêng của ông nội tôi nên tôi mới giúp cô giải quyết mấy chuyện phiền phức đó."
Hoàng Lập Thành đưa bàn tay rắn chắc của mình lên, trên ngón áp út của anh là một chiếc nhẫn bằng bạch kim khiến Lý Mạn Trương tỏ ra đau xót.
Cô ta cắn chặt môi, cảm thấy không cam lòng.
Lý Mạn Trương hơi cúi đầu, cắn chặt môi dưới, một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói rất nhỏ, có phần ủy khuất, “Thật lòng cảm ơn anh về chuyện của bố em, em biết đều là do em vô dụng, hoàn cảnh gia đình em không tốt nên không thể giúp được gì cho anh.
Cô ấy...!thật sự rất hợp với anh.
Nhưng mà Anh Thành….
em vẫn luôn cố gắng để được người nhà anh yêu thích, lần này em về cũng là vì...!"
"Mạn Trương." Hoàng Lập Thành ngắt lời cô ta: "Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, như vậy tốt cho cả tôi và cô."
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, sắc mặt Hoàng Lập Thành lập tức lộ ra vẻ không vui.
Anh đã mất hết kiên nhẫn tiếp chuyện với Lý Mạn Trương rồi, vì vậy lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, “Cô dùng tiền này đi tìm người chuộc bố cô ra đi, nếu tiền không đủ thì có thể tìm trợ lí Lưu, cậu ấy sẽ giúp cô, còn bây giờ tôi có việc rồi, tôi phải đi trước.
Lý Mạn Trương rất thức thời, thấy vẻ không vui hiện rõ trên mặt Hoàng Lập Thành, cô ta không dám làm quá nên nữa, dù sao cũng nhiều năm trôi qua, cô ta cần phải để cho anh thời gian để dần quen lại.
Cô ta đưa tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, dịu dàng nói: "Anh Thành, khoảng thời gian này quả thật phiền anh quá."
Cô ta đã từng ở bên Hoàng Lập Thành, cũng hiểu được tính cách của anh, là cô ta đã quá nôn nóng khiến anh không vui, vì vậy lập tức xoay chuyển cách tiếp cận, cố gắng dịu dàng, mềm mỏng, cô ta tin, nước chảy đá mòn, trái tim sắt đá như Hoàng Lập Thành chỉ cần có thời gian cũng sẽ bị sự dịu dàng như nước và những kỉ niệm ngày xưa mài mòn.
Hoàng Lập Thành không trả lời, anh gật nhẹ đầu rồi dời đi.
Anh có tài xế riêng đưa đón, vì vậy trong thời gian ngồi sau xe để trở về công ty anh vẫn tranh thủ giải quyết chuyện công việc còn tồn đọng.
Đang mải đọc đống báo cáo toàn là số liệu thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo nhắc nhở.
Anh liếc mắt nhìn qua rồi thoáng khựng lại.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn kĩ mục nhắc nhở.
Hôm nay là sinh nhật Trương Uyển Giao sao?
Thông báo trong điện thoại quá nhiều, đủ loại thông báo.
Anh kéo xuống phía dưới thì thấy một mục nhắc nhở sáng hôm qua: kỉ niệm ba năm ngày cưới với Trương Uyển Giao.
Thế mà anh lại quên mất, cũng không để ý thông báo.
Anh liền ấn số gọi cho trợ lý Lưu, trợ lý Lưu vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói không vui của tổng giám đốc nhà mình: "Hôm qua là kỉ niệm ba năm ngày cưới của tôi, sao cậu