Sau khi nghe dì Bảy nói Uyển Giao vẫn còn ở bệnh viện, Hoàng Lập Thành cảm thấy khá lo lắng, anh nhớ lại dạo gần đây Uyển Giao gầy đi không ít, nhìn cũng có vẻ rất mệt mỏi.
Là anh đã quá bận rộn, không để tâ m đến cô.
Lúc Hoàng Lập Thành đang trên đường đến bệnh viện thì điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
Hoàng Lập Thành liền kết nối tai nghe bluetooth.
Người gọi đến là tổng giám đốc của chi nhánh ở Singapore, anh ta nói rằng ở đó có một lô hàng lớn đang bị kẹt, nếu không ký đơn hàng này càng sớm càng tốt thì có thể sẽ mất đơn hàng này.
Việc này rất quan trọng, lô hàng đó rất lớn, Hoàng Lập Thành liền ấn nút gọi cho Trương Uyển Giao, nhưng không có người bắt máy, gọi liên tục mấy cuộc đều không được, anh liền ấn số dì Bảy.
“Alô, dì Bảy à, dì đến bệnh viện xem tình hình của vợ tôi thế nào, tôi đang có chuyện gấp cần xử lý nên không đến đó được.”
Sau khi dặn dò xong, anh cúp máy, quay xe đi thẳng tới sân bay.
Chạy xe khoảng nửa tiếng đã đến sân bay, trong thời gian ngồi chờ chuyến bay, anh nhắn tin chúc mừng sinh nhật và chúc kỉ niệm ngày cưới gửi cho Trương Uyển Giao.
Gửi tin nhắn xong, anh lại bận rộn kiểm tra công việc, công việc của anh rất nhiều, làm bao nhiêu cũng không hết, chẳng mấy chốc công việc đã cuốn anh đi, quên hết mọi thứ.
Hoàng Lập Thành vốn dự tính sẽ sang Sing xử lí đơn hàng kia thật nhanh rồi trở về, nhưng không ngờ chuyến đi này anh phải đi mất mấy ngày liền.
***
Ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu vào phòng bệnh viện, tường trắng, ga trải giường, chăn và cả quần áo đều màu trắng.
Trương Uyển Giao mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh, dần nhớ ra mình đang ở bệnh viện.
Nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh giường, Uyển Giao hơi giật mình.
“Dì Bảy, sao dì lại ở đây thế?” Vừa nói Trương Uyển Giao vừa chống tay ngồi dậy, bụng cô rất đâu, cả người không có chút sức lực, tinh thần cũng không tốt chút nào.
“Cô chủ!” Thấy Trương Uyển Giao đã tỉnh, Dì Bảy vội vàng chạy tới đỡ cô nằm xuống, nửa mừng nửa lo nhìn cô rồi nói: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô đã ngủ một ngày rưỡi rồi đấy.”
Trương Uyển Giao hỏi: “Dì Bảy, dì biết cái gì rồi?”
Dì Bảy hơi sững sờ, thở dài một hơi rồi nói, “Cô chủ, bác sĩ nói cô mắc bệnh như vậy nên không giữ nổi đứa bé nữa.
Tôi đã gọi cho cậu chủ nhưng không ai bắt máy.”
“Hóa ra đây là cảm giác khi đứa nhỏ không còn nữa…” Trương Uyển Giao nói nhỏ, rồi đưa tay sờ bụng qua lớp chăn trắng toát của bệnh viện, nhìn dáng vẻ bình tĩnh không khóc không nháo của cô khiến Dì Bảy hơi sợ hãi.
Dì Bảy an ủi Trương Uyển Giao: “Cô chủ à, bác sĩ nói nếu điều trị rồi thì sau này muốn có thai cũng không muộn, cô vẫn còn trẻ mà.”
Trương Uyển Giao nhìn lên trần nhà, ánh mắt cô trống rỗng, không chút sinh khí.
Không thể.
Bởi vì hôm ấy, khi cô cố gắng nĩu giữ cuộc hôn nhân này thì Hoàng Lập Thành đã bỏ đi, thậm chí chính mắt cô còn nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác giữa nơi đông người.
Đứa trẻ cũng không còn nữa.
Mối liên kết cuối cùng đã đứt.
Cuộc hôn nhân của bọn họ căn bản đã không còn gì nữa rồi.
“Cô chủ, cô sao thế, cô đừng làm tôi sợ.” Dì Bảy cầm lấy tay Trương Uyển Giao, mặc dù bà là người giúp việc nhà họ Hoàng nhưng Trương Uyển Giao vẫn luôn đối xử rất tốt với người giúp việc nên Dì Bảy cũng luôn quan tâm chăm sóc cô.
“Tôi hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ Lâm nói chỉ cần có thể ghép tủy thích hợp nữa là ổn.
Bây giờ nên hợp tác