Ngày 27 tháng 4 năm 2023
Cơn gió thổi qua rất mạnh, thổi mạnh đến nổi em chẳng còn đứng vững nữa rồi, em khoác lên mình bộ đồ tang đứng trước cái gọi là bia mộ ấy, ánh mắt trở nên vô cảm nhưng lại nặng trĩu.
Người xung quanh khóc thương thảm thiết, gặng hỏi em có đau lòng không?
Em im lặng không nói.
Người xung quanh bảo em vô cảm đến vậy sao?
Em vẫn không cất lời nào.
Đến bây giờ người xung quanh cũng không cần quan tâm gì đến em nữa
Em chỉ đứng yên mà nhìn chứ không khóc, thấy em có ngoan không?
Dường như cả ông trời cũng phản đối rồi, ông ấy khóc thay em, những hạt mưa càng lúc càng nặng dần.
Chẳng ai quan tâm đến lễ nghi gì mà chạy toáng lên để tìm nơi trú mưa
Bạn bè kéo em vào, em vẫn cứ không đi, như vậy có vẻ là hư.
Em khẽ lắc đầu rồi vẫn đứng im.
Em muốn ngắm nhìn thật lâu thật lâu dù đây có là một bia mộ đi chăng nữa, đối với em đây là phần kí ức cuối cùng
Dường như chẳng nhịn nổi nữa
Những giọt nước mắt cứ theo những hạt mưa mà rơi xuống.
Mẫn Nhi đứng giữa trời mưa, cúi mặt xuống, nhờ những giọt nước mưa cô đã có thể rơi nước mắt được rồi, đây là nước mưa chẳng phải nước mắt của em, nhưng sao...nó mặn thế này.
Hạ Anh ngước mặt lên trời nén nước mắt rồi chạy ra ngoài giữa trời mưa ấy, ôm cô gái bé nhỏ đang phải gánh vác cả bầu trời đau thương kia
Cô ngã khụy xuống vào lòng Hạ Anh rồi khóc thật to, tiếng khóc của cô đau thương đến nổi xé ruột xé gan.
Có lẽ không có gì qua được cảm xúc này.
Nhìn lên bầu trời ấy, u ám đáng sợ và mang bao nổi niềm, khắc sâu trong lòng từng người
...Vài ngày trước...
"Ừm...mình...sẽ đi qua Mỹ"
Bao nhiêu cảm xúc hào hứng của Trà Hương đột nhiên bị đánh tan.
Cảm xúc đọng lại bây giờ là sự bất ngờ đến ngay người.
Ánh mắt không rời khỏi nơi chàng trai ấy
Cô chợt quay mặt đi lại hỏi "Đừng...đừng giỡn như thế"
"Mình nói thật, khoảng..."
Trà Hương không đợi anh nói mà gấp gáp nói vào "Sao tự nhiên lại muốn qua Mỹ...ý mình là...ở đây...không tốt sao?"
Ngô Thanh cắn nhẹ vào môi mình, im lặng một lúc rõ lâu mới nhẹ giọng đáp lại lời cô "Ngành của mình...!nếu qua bển sẽ phát triển hơn nhiều.
Mẹ mình đã bàn bạc xong rồi và ba mẹ mình cũng đã sắp xếp qua bên đó trước"
"Đi bao giờ...thì về"
"Ừm, xin lỗi"
Trà Hương không hiểu mở to mắt nhìn sang anh, mắt đã đỏ lên phần nào rồi nhưng không thể khóc.
Nhìn thấy biểu cảm này anh liền im lặng đến khi cô gặng hỏi liên tục thì anh mới trả lời
"Mình sẽ...định cư và làm việc ở đó luôn, cuối năm học này...sẽ đi"
Lời nói như sét đánh, không đánh ở bên ngoài mà là ở trong tim.
Trà Hương từ từ mà đảo mắt qua chỗ khác.
Lời muốn nói cũng bị ém vào trong khó mà thốt ra được.
Bây giờ cô chỉ có thể "À à" rồi thôi
Khoảng không gian im lặng, cả hai đều cúi mặt xuống không ai cất lời.
Trời mưa cứ không mạnh cũng chẳng nhẹ, mãi tiếng tách tách ấy khó chịu làm sao.
Nhìn bên cửa sổ thấy trời đã tạnh, cô liền trở nên rất lạ, cô vui vẻ mà nói "Cậu còn muốn nói gì nữa không, thật ra mình còn việc...chưa làm xong"
Quan sát cử chỉ, hành động của Trà Hương, anh chẳng thấy cô ổn chút nào "Cậu..."
"À chuyện mình muốn nói với cậu ấy à, mình lỡ quên mất rồi"
Gương mặt cô cứ nặn ra nụ cười, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
Anh trầm giọng đáp "Cậu...đang nghĩ gì vậy? Cậu ổn không?"
"Mình ổn mà, tất cả đều tốt cho cậu mà, qua bên đó nhớ giữ...giữ liên lạc với mình là được rồi"
Vừa nói xong cô lại xem đồng hồ, rồi nhanh nhẹn nói "Trễ mất rồi, ừm...hôm nay không tiếp cậu được rồi, sẽ không kịp nữa"
Cô đứng dậy lấy hết sức đẩy anh ra ngoài, khi vừa đóng cửa lại cũng là lúc nước mắt cô rơi xuống, cô nghĩ thầm chút nữa là đã không kịp rồi.
Dựa lưng vào cánh cửa cô thở dài.
Ngô Thanh ở bên ngoài không biết làm gì, cúi mặt anh đứng yên, cả gõ cửa cũng không có dũng khí.
Ngày hôm ấy, khi nghe được cuộc điện thoại của mẹ.
Không riêng ai mà anh như mất hồn, anh vội vàng bỏ tất cả mà chạy về nhà.
Nhìn thấy ba mẹ đang ngồi chờ anh về, lòng bỗng trở nên vô cùng bất an
Anh vừa ngồi xuống liền bao biện "Ba mẹ, con không muốn đi, ở đây không phải đang tốt lắm sao?"
Người mẹ nhìn qua ba của Ngô Thanh rồi nhìn sang anh "Ở Mỹ con sẽ có rất nhiều cơ hội, con còn rất trẻ, suy nghĩ sẽ không thấu đáo được đâu"
"Mẹ, con không còn nhỏ nữa, để con tự quyết định được không?"
"Ba mẹ đã chuẩn bị xong hết cả rồi, ông nội của con sức khoẻ đã yếu lắm rồi, không thể vì ông một chút sao? Tâm nguyện của ông là mong được đoàn tụ với gia đình mà con không hiểu sao?"
"Vậy...vậy thì đi một khoảng thời gian là được mà"
"Con có biết phải khó khăn như nào mới có thể đưa cả gia đình chúng ta qua không? Ta đã nói ở đó con sẽ có tương lai"
Bây giờ thì người cha mới lên tiếng, giọng nói vô cùng trầm và quyền lực "Ta đã làm tất cả thủ tục cho con rồi, cũng đã tìm được trường, đừng bướng nữa"
Anh nhìn vào người ba của mình mà dõng dạc nói "Con không đi, làm sao hai người biết ở đây con sẽ không có tương lai, với sức học của con, con đảm bảo..."
Người mẹ nhìn sắc mặt của người cha tối sầm lại thì nhanh chân đi qua chỗ Ngô Thanh "Ta biết, biết con giỏi, nhưng mà..."
Bà ấy nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn dùng chiêu cũ "Ông nội của con bệnh nặng, con biết mà đúng không? Ngày xưa ông thương con như nào con nhớ rõ mà đúng không?"
"Mẹ.
Vậy ở vài năm là được mà, con có thể đi đi về về, chả sao cả"
Ông cha đứng phắt dậy khiến bà mẹ cũng trở nên sợ hãi mà run rẩy, ông ấy gương mặt đã trở nên tức giận "Vớ vẫn, rốt cuộc mày còn