Dư Nam từ phía sau góc cây bước ra, người phụ nữ kia như bị hút hồn mà đứng im ngơ ngác như cái cây.
Anh chẳng quan tâm chỉ lạnh lùng mà đứng yên ngay một chỗ.
Cha của Hạ Anh mới lên tiếng gọi anh lại "Cậu có thể đi lại đây có được không?"
Dư Nam nghe thấy cũng chẳng ngần ngại mà bước lại gần, người phụ nữ với ánh mắt thèm muốn kia đã bị ông ấy bắt gặp.
Ông ấy đưa một xấp tiền tờ năm trăm ngàn cho ả ta rồi bảo "Từ hôm nay đừng để tôi thấy mặt cô nữa"
Người phụ nữ ngạc nhiên rồi hoảng hốt "Anh, sao anh"
Người đàn ông ấy trở nên sắt lạnh hơn bao giờ hết, ông ấy liếc sang ả ta khiến ả co rúm người lại
"Trời đã tối, anh định để em ở một mình như vậy sao?"
"Ở đây đủ tiền cô ăn sài phung phí trong 3 tháng tới, đừng để tôi nói ra những gì cô đã làm với tôi."
Ả ta như chột dạ mà cầm lấy tiền rồi bỏ đi đến cuối còn không quên diễn nốt vẻ mặt khiến người ta thương hại cho Dư Nam coi.
Giải quyết xong vấn đề thì ông ta quay lại nói với Dư Nam "Cậu nói chuyện với tôi một chút được không?"
Hạ Anh khi thấy mẹ của mình gọi điện thì vui mừng hết nất vì đã hơn hai tuần rồi không thể liên lạc với bà.
Hạ Anh vừa bắt máy đã nở nụ cười vui vẻ hỏi thăm bà "Mẹ, mẹ khoẻ không? Sao con liên lạc với mẹ không được."
Bà ngượng cười rồi nói "Dạo này...m-mẹ bận quá, không để ý điện thoại."
Hạ Anh bím môi trả lời "Bên đó cực lắm à mẹ."
"Cũng quen rồi con, Hạ Anh khi không có mẹ ở nhà thì có ăn uông đầy đủ không đấy."
"Đầy đủ ạ, đổi lại là mẹ, đã ốm đi nhiều rồi."
Bà ấy nghe thấy thì cười cười bảo "Vậy à."
"Khi nào mẹ sẽ về thế."
Bà ấy nghĩ ngợi một hồi rồi nói "Sẽ sớm thôi, mà Hạ Anh này."
"Vâng ạ."
"Khi không có mẹ ở nhà...!thì đã có người nào đến nhà mình không?"
Hạ Anh không hiểu nhưng lại nhớ tới cha của mình vừa mới tới lại còn vì chuyện của mẹ.
Đang lúc suy nghĩ thì bà ấy lại lên tiếng
"Ý...ý mẹ là có người lạ nào đột nhập không đấy."
Hạ Anh thả lỏng rồi cười tươi "Dạ không có ai ạ, ở đây an ninh rất tốt"
"Vậy thì tốt."
"Mẹ nói sao ạ."
Bà ấy hoảng hốt nói nhanh "À không...!không sao cả, cũng trễ rồi con ngủ sớm đi"
"Ơ nhưng..."
Không để Hạ Anh kịp nói gì thì bà ấy cũng cúp máy rồi.
Hạ Anh luôn nghĩ có lẽ là mẹ đang làm việc, cô không nghĩ nhiều về việc ấy nhưng lại suy nghĩ mãi việc bà ấy hỏi tới có người vào nhà.
Rốt cuộc thì bà ấy đang làm gì và suy nghĩ những gì.
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" khi người phụ nữ đó vừa rời đi thì ông ấy đã nhìn Dư Nam và lên tiếng
Dư Nam vẫn thái độ lạnh lùng ấy đáp lại "Được"
Không cần nhiều lời ông ấy vào thẳng vấn đề "Cậu quan tâm đến con gái của tôi đến vậy sao?"
Dư Nam bị câu nói ấy làm ngay người, ông ấy tại sao lại biết? Tại sao lại hỏi như thế?
Ông ta cười nhạt rồi nói tiếp "Những ai liên quan đến con gái tôi, chẳng lẽ tôi không biết."
"Ý của ông là sao?"
Ông ấy đừng nghiêm nghị nói "Với một người có sức ảnh hưởng đến con tôi như vậy, tôi không thể điều tra một chút sao?"
Dư Nam ho một tiếng rồi trầm mặt mà lên tiếng "Rốt cuộc thì mục đích của ông là gì? Tôi...nhất định sẽ không bỏ rơi Hạ Anh.
Như cách