Sau khi đùng đùng nổi giận trở
về nhà, Khả Hân lên thẳng phòng
khóa cửa lại. Đây cũng là lần đầu
tiên cô phát tác tính tình trước mặt
Đình Phong.
Trước đây, có rất nhiêu lần anh
xúc phạm cô nhưng chỉ giới hạn khi
hai người ở cùng nhau, nhưng lần
này, anh lại nói những lời rất khó
nghe về cô trước mặt người đàn
ông khác.
Nghĩ đến việc Đình Phong làm
ˆ cô xấu hổ trước mặt Nhật Dương,
Khả Hân càng tức giận. Đối với
Nhật Dương, cô cũng không ngờ lại
gặp anh trong hoàn cảnh này.
Khả Hân thở dài ngẫm nghĩ.
Nếu ngày đó không phải anh trai cô
dâng cô cho Đình Phong mà là Nhật
Dương thì không biết số phận cô
hiện giờ sẽ như thế nào?
Gương mặt Đình Phong và Nhật
Dương đồng thời xuất hiện trước
mắt cô. Hai người đàn ông này có
tính cách hoàn toàn trái ngược
nhau. Một lạnh lùng bá đạo, một
ấm áp dễ gần, không cần hỏi cũng
biết câu trả lời là gì.
“Thùng, thùng… Khả Hân, mở
cửa ra.”
Đình Phong tức giận đập cửa.
Anh không nghĩ về đến nhà đã thấy
Khả Hân vào phòng và còn dám
khóa trái. Xem ra, mấy ngày hôm
nay anh đối xử với cô tốt quá làm lá
gan cô lớn dân.
Khả Hân đưa tay bịt hai tai lại
để khỏi phải nghe tiếng quát ầm ï ở
bên ngoài, tâm trí cô đang rối bời
nên cần có không gian riêng để tĩnh
†âm lại.
Nhhưng Đình Phong vẫn tiếp tục
đập cửa và la hét yêu cầu cô xuống
nấu cơm cho bé Bin ăn làm cô phải
với lấy điện thoại nhắn tin cho anh.
“Ting ting
Đình Phong rút điện thoại ra và
xem tin nhắn, càng đọc anh càng
phát hỏa. Khả Hân bảo rằng muốn
nghỉ ngơi một chút và đề nghị anh
mang bé Bin ra ngoài ăn.
“Chết tiệt!”
Đình Phong năm chặt chiếc
điện thoại và cố gắng bình ổn lại lửa
giận. Có vẻ, Khả Hân quyết tâm
không chịu mở cửa. Nghĩ đến bé
Bin vẫn còn đang đợi ở dưới nhà,
anh đành bước xuống.
Vừa thấy ba ở cầu thang, bé Bin
đã lon ton chạy tới nắm lấy ống
quần Đình Phong và hỏi:
“Mẹ xinh đẹp đâu rồi hả ba?”
Đình Phong cúi xuống xoa đầu
con trai và hỏi ý kiến cậu:
“Mẹ có việc nên không nấu
cơm, ba đưa Bin ra ngoài ăn nhé.”
Nghe thấy vậy, bé Bin thất vọng
lắc đầu:
“Con không muốn ra ngoài ăn,
Con muốn ăn cơm mẹ xinh đẹp nấu
cơ.
“Bin ngoan, ba sẽ dẫn con đi ăn
gà KFC được không? Chẳng phải
Bin thích nhất ăn gà rán và bánh
hamburger còn gì?”
Đình Phong dụ dỗ con trai.
Bé Bin vân cương quyết lắc đầu.
Sau đó, cậu quyềt định tự mình lên
gọi mẹ. Đình Phong đành bất đắc dĩ
phải bám theo con trai.
“Mẹ xinh đẹp ơi, Bin muốn ăn
cơm mẹ nấu.”
Bé Bìn ở ngoài cửa gọi vọng vào
trong. Đợi mãi không thấy mẹ trả
lời, cậu bắt đầu mếu máo đập cửa.
“Mẹ xinh đẹp ơi, sao mẹ không
mở cửa cho Bin, Bin đói.”
Nghe tiếng thút thít của con trai
Thây bé Bin đang rơm rớm
nước mặt còn Đình Phong thì đen
mặt, cô vội cúi xuống ôm lấy thân
hình bé nhỏ của con trai
Đình Phong nhìn bé Bin dựa vào
lòng Khả Hân, biểu cảm không
muốn xa rời, gương mặt anh toát
lên vẻ bối rối.
Anh bỗng dưng có cảm giác rất
lạ, giống như muốn bước đến vươn
tay ôm lấy cả hai mẹ con cô.
Nhưng cảm xúc này chỉ chợt
thoáng qua, Đình Phong lập tức lắc
đầu để xua đi ý nghĩ buồn cười này.
“Con đói rồi, cô mau xuống làm
đồ ăn cho bé Bin đi.”
Nói xong, Đình Phong quay lưng
bước xuống nhà. Nếu nghe kỹ sẽ
nhận ra giọng nói của anh có một
sự mêm mại hiếm thấy
Trên bàn ăn, bé Bin sung sướng
ăn hết những đồ ăn mà Khả Hân
vừa bỏ vào bát cậu. Cô hơi ngạc
nhiên vì thái độ ngoan ngoãn này
của con trai bởi vốn dĩ cậu rất lười
ăn rau
Đình Phong cũng mỉm cười
khích lệ bé Bin, đồng thời anh gắp
đồ ăn cho Khả Hân
“Cô cũng ăn đi.”
Đình Phong gắp xong mới phát
hiện hành động của mình rất không
được tự nhiên. Anh quay đầu về
phía ti vi đang chiếu Chương trình gì
đó làm bộ xem chăm chú. Tuy
nhiên, vành tai anh lại bắt đầu đỏ
ửng.
Lần này đến lượt Khả Hân mất
tự nhiên. Cô chớp mắt nhìn vào
miếng thịt gà trong bát của mình.
Khả Hân không biết nên diễn tả
tâm trạng hiện giờ của cô ra sao, có
chút vui sướng nhưng cũng có chút
râu rĩ.
Đây là lần đầu tiên Đình Phong
tỏ ra quan tâm đến cô trong suốt
bốn năm chung sống của hai người.
J J
Đang suy nghĩ xem có nên ăn
miếng thịt gà này không thì Khả
Hân nghe thấy tiếng Đình Phong
ngạc nhiên hỏi.
“Đây không phải là tiết mục