Dường như Khả Hân và Đình
Phong đạt được sự ăn ý ngầm là
không hề nhắc đến chuyện không
Vui ở công viên nên một tuần trôi
qua vô cùng vui vẻ và bình yên.
Hôm nay, vừa đến trường Khả
Hân đã được tin vui từ thầy Châu.
“Chúc mừng cô Hân, tiết mục
Khát Vọng đã đoạt giải nhất
Chương trình Ước mơ của bé rồi.”
Thầy Châu hớn hở báo kết quả
cho Khả Hân, anh cũng đoán tiết
mục này nhất định sẽ đoạt giải,
nhưng không ngờ lại đoạt giải cao
như vậy, thật đáng để ăn mừng.
“Cám ơn thầy Châu nhiều lắm,
may mãn được anh giúp đỡ rất
nhiều, nếu không chưa chắc tiết
mục đã hoàn thành tốt đến thế”
Khả Hân vui sướng ra dấu và nhìn
đồng nghiệp cảm kích
Thấy Khả Hân nhìn mình với đôi
mặt đầy ý cười, gương mặt thây
giáo Châu hơi đỏ lên, làn da của
anh vốn trắng nõn nên khi đỏ mặt
trông hết sức mê người. Khả Hân
cảm thán, giờ thì cô đã biết tại sao
rất nhiều đồng nghiệp nữ trong
trường đều lén nói về thầy Châu và
đặt cho anh biệt danh “Mỹ nam như
ngọc.’ Công nhận là anh cực kỳ
tuần tú, nhất là khi đỏ mặt
Khả Hân bỗng nổi hứng trêu
đùa thây Châu: “Ai mà là bạn gái
của anh chắc suốt ngày phải lo giấu
anh đi để không cô gái nào nhìn
thấy mất.”
Ánh mắt linh động đây tỉnh
nghịch và khóe miệng tươi như hoa
của Khả Hân khiến thầy Châu càng
đỏ mặt, anh vội vàng quay đi để che
giấu tiếng tim đập thình thịch mỗi
lúc một nhanh hơn trong lồng ngực.
Biết Khả Hân trêu chọc mình, thầy
Châu buồn bã nghĩ thầm, giá như
anh có thể nói lên tình cảm của
mình với cô thì tốt biết mấy.
Cố gắng che giấu sự mất mát
trong lòng, anh cười gượng gạo và
nói: “Người nhạt nhẽo như tôi thì
làm gì có ai thích.
Khả Hân bỗng tinh tế nhận ra
trong giọng nói của anh tràn ngập
Sự cô đơn, cô hơi hối hận khi lấy
điều này ra trêu đùa anh. Cũng may
thầy Châu không đề cập đến chủ đề
xấu hổ này thêm mà chuyển sang
vấn đề khác.
“Tiền thưởng tôi đã nhận thay
cô, cô muốn xử lý chúng như thế
nào?
Khả Hân không cần suy nghĩ
nhiều mà ra hiệu trả lời luôn: “Tôi
muốn chuyển số tiên thưởng này
cho phòng tài vụ để các anh chị ở
đây có thể giúp đỡ cho các bé có
hoàn cảnh khó khăn trong đội múa”
Thây Châu mỉm cười gật đầu,
anh cũng đoán cô sẽ làm như vậy.
Từ khi làm việc chung với Khả Hân,
anh đã biết cô là người vô cùng
lương thiện và rất yêu thương học
trò, nhất là những bé có hoàn cảnh
khó khăn. Anh cũng biết cô thường
âm thầm dùng lương của mình để
trợ cấp cho nhiều bé trong trường.
Anh cũng học Khả Hân, giả vờ
trêu cô: “Thế mà tôi cứ tưởng cô
Hân sẽ mời tôi một chầu ra trò đấy.”
Có chứ, chắc chăn là tôi sẽ mời
thầy Châu, cô Phương và các bé ở
đội múa đi ăn một bữa cơm thịnh
soạn.” Khả Hân vui vẻ ra hiệu, cô
thật lòng muốn cảm ơn thầy Châu.
“Nếu tôi muốn được cô Hân
mời đi ăn riêng thì sao?”
Thây Châu nói chuyện vu vơ
nhưng chỉ có anh mới biết bản thân
đang hồi hộp thế nào, hai nắm tay
đã ướt nhẹp vì căng thẳng. Mặc dù
biết mình và Khả Hân không có cơ
hội nhưng anh vẫn muốn thử một
lần, anh có một chút hi vọng xa vời
là Khả Hân cũng có cảm giác với
anh, dù chỉ là một chút
Nhưng khi nhìn thấy vẻ bối rối
trong mắt của cô, anh lại thở dài
thất vọng, là anh suy nghĩ nhiêu.
“Tôi đùa thôi, ai mà cũng đòi cô
Hân khao thế này thì chắc tháng
này cô khỏi lấy lương.” Nói rồi, thây
Châu lấy lí do mình sắp có tiết dạy
nên chào tạm biệt Khả Hân và bước
đi, nụ cười trên môi anh chợt tắt.
Khả Hân nhìn theo dáng người
mảnh khảnh của thầy Châu, cô khẽ
cúi đầu, không phải cô không nhận
ra Sự quan tâm của thầy Châu với
mình, mà là cô không muốn để anh
hiểu lâm là mình có tình cảm vượt
ngoài khuôn phép với anh, cô đã kết
hôn và có con, giữa bọn họ đã định
sản kết cục không thể thay đổi.
Thầy Châu là người tốt nên cô hi
vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc
của riêng mình.
Hoàn thành xong tiết dạy và trở
về nhà, Khả Hân ngạc nhiên khi thấy
Đình Phong đã ở nhà, thông thường
giờ này anh vẫn còn đang ở công ty.
“Mẹ đón Bin sang nhà ăn cơm,
tôi muốn qua đó bây giờ.” Đình
Phong lên tiếng giải thích khi thấy
Khả Hân có vẻ tò mò
Khả Hân gật đầu và bước lên
phòng cất cặp, thay đồ, bỗng nhiên,
cửa mở ra và Đình Phong bước vào.
Khả Hân tỏ ra xấu hổ vì mình vừa
mới cởi áo và giờ chỉ mặc một chiếc
áo lót, cô vội vàng với lấy chiếc áo
che để lại quang cảnh trước ngực.
Đình Phong cũng hơi xấu hổ,
anh không nghĩ Khả Hân đang thay
quân áo, vốn định bước ra ngoài
nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ bừng
và nửa thân trên trần trụi của cô,
chân anh như đóng đỉnh tại chỗ,
mắt thì dán vào cơ thể của cô
Khả Hân cắn môi, một tay giữ
áo che trước ngực, một tay chỉ về
phía cửa mang hàm ý đuổi người rõ
ràng.
Khóe miệng Đình Phong khế
nhếch lên, anh bỗng nhiên thong thả
bước chầm chậm về phía Khả Hân,
giống như kẻ đi săn đang vờn con
mồi đến một góc và chuẩn bị bắt
lấy
Tại sao lại dừng lại, tiếp tục
thay đồ đi chứ, cũng không phải tôi
chưa từng xem qua.”
Đình Phong đã tiến sát lại Khả
Hân, thân thể cao lớn của anh bao
phủ lấy thân hình