Khả Hân vào nhà vệ sinh để rửa tay. Khi
chuẩn bị ra ngoài thì cô bỗng va phải một cô gái
trẻ, đồng thời, cốc cafe trên tay cô ta cũng đồ ụp
lên người cô.
“Thật ngại quá, trượt tay.“
Hương Linh tỏ vẻ sốt sắng nhưng ánh mắt
cao ngạo nhìn Khả Hân lại chẳng có vẻ gì là hối
lỗi cả.
Khả Hân nhanh chóng nhận ra đây chính là
cô gái chanh chua ngày đó đã va chạm với mình
Cô nhìn vết cafe sữa chảy trên sườn váy trắng,
cau mày quay trở lại bổn rửa tay để gột sạch.
Bỗng nhiên, Khả Hân nghe thấy một câu nói
vu vơ từ Hương Linh. Cô ta ném cốc cafe nhựa
vào thùng rác, bước tới bên cạnh cô để rửa tay.
“Áo bẩn thì có thể giặt, nhưng nhân cách
bẩn thì không biết nên làm gì để tẩy trắng đây?”
Bàn tay đang lau vết ố trên váy của Khả Hân
hơi khựng lại, cô liếc nhìn Hương Ly với vẻ ngạc
nhiên. Hiện trong này chỉ có hai người, không
biết có phải cô ta đang nhắm đến cô không.
Hương Linh rút cây son từ trong ví, tô lại
môi. Sau khi ngắm nghía mình trong gương và
cảm thấy hài lòng, cô quay sang phía Khả Hân
cười khẩy:
“Nhìn cái gì? Cảm thấy nhột à?”
Đến lúc này thì Khả Hân có thể trăm phần
trăm khẳng định là Hương Ly đang móc mỉa
mình. Cô đoán là cô ta vẫn còn tức tối chuyện
tông xe ngày trước nên lấy điện thoại soạn vài chữ:
“Chào cô, hình như cô đang có hiểu lầm gì
với tôi. Chuyện va chạm của chúng ta lần đó, tôi
nhớ đã giải quyết ổn thỏa rồi mà.”
Hương Linh liếc dòng chữ trên màn hình,
vuốt lại mấy sợi tóc lòa rủ xuống trán, khinh
khinh nói:
“Chuyện đó hả? Tôi quên lâu rồi. Chẳng qua,
bây giờ tôi mới biết, có người bề ngoài xinh đẹp
thánh thiện nhưng bên trong lại toàn mưu mô thủ đoạn.”
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Khả Hân trầm mặt, siết chặt chiếc điện thoại
trong tay. Lời nói bóng gió của Hương Linh khiến
cô rất khó chịu. Cô không biết tại sao cô gái này.
lại muốn gây sự với mình.
“Nghe không hiểu à? Thế tôi nói thẳng nhé.
Cô có thể bò lên giường bạn trai của người khác
nhưng chắc gì đã chiếm được trái tim người đàn
ông kia. Biết đâu anh ta chỉ coi cô là kẻ thế thân
đáng thương mà thôi.
“Chậc… chậc… là thế thân còn chưa tính,
đến cái thân phận cũng bị che giấu. Đúng là gieo
gió gặt bão.”
Mấy chữ cuối cùng, Hương Linh đặc biệt
nhấn mạnh như muốn chọc tức Khả Hân, bản
thân thì cảm thấy vô cùng hả dạ.
Có trời mới biết cô đã giận dữ ra sao khi
nghe được lời bộc bạch của chị họ mình về Khả
Hân. Mặc dù Hoàng Ly chỉ nói đó là chuyện quá
khứ nhưng ánh mắt đau đớn của chị vẫn khiến
cô xót xa.
Thì ra bốn năm trước, Hoàng Ly và Hoàng
Đình Phong từng có một một tình khắc cốt ghỉ
tâm. Đáng tiếc…
Nghĩ đến đây, trong lòng Hương Linh dâng
lên từng trận chán ghét. Cô bước đến gần Khả
Hân, định quăng một cái tát.
Đúng lúc đó, một tiếng hét nho nhỏ vang lên
từ phía cửa chính của nhà vệ sinh.
“Linh, dừng tay.”
Hoàng Ly vội vã bước tới, kéo tay Hương
Linh và cắn môi giải thích:
“Xin lỗi Khả Hân, đây là em họ tôi. Vì có chút
hiểu lầm nên cư xử không phải, mong cô bỏ qua
cho em ấy”
Khả Hân mím môi, gương mặt tái nhợt vì
trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của Hương
Linh. Cô bỗng ngẩng đầu nhìn Hoàng Ly, ánh
mắt lóe lên sự nghỉ ngờ.
“Tại sao phải xin lỗi cô ta? Những điều em
nói đều là sự thật. Chính cô ta là kẻ rắp tâm chia
Hương Linh giật tay ra khỏi sự kìm kẹp của
Hoàng Ly, chỉ thẳng mặt Khả Hân và quát lên:
“Đồ câm xấu xa, mau buông tha cho anh
Đình Phong, để anh ấy quay về với người mình
yêu thật sự. Cướp đoạt hạnh phúc của người
khác, cô không thấy xấu hổ à?”
“Linh, câm miệng. Em không được phép nói
cô ấy như thế, mọi chuyện đã qua rồi, không
phải lỗi của Khả Hân. ”
Hoàng Ly tỏ ra vô cùng tức giận. Sau đó, cô
nhìn Khả Hân bằng ánh mắt rưng rưng, nghẹn
ngào lên tiếng:
“Cô đừng nghe nó nói, nó còn nhỏ không
hiểu chuyện. Hương Linh, chúng ta về thôi.”
Nói xong, Hoàng Ly vội kéo em họ ra ngoài.
Bóng dáng cả hai biến mất nhanh chóng, nhưng
Khả Hân vẫn có thể nghe được tiếng la tức giận
của Hương Linh.
“Lúc nào chị cũng chỉ suy nghĩ cho người
khác, làm ơn nghĩ cả cho bản thân mình di.
Người yêu bị cướp trắng trợn như thế cũng chịu
được à? Phải em thì…”
Những lời sau đó Khả Hân không nghe được
nữa, nhưng cô cũng đoán được ra Hương Linh
muốn nói gì.
Thân thể Khả Hân run lên bần bật, trên tay
vẫn cầm chiếc điện thoại có vài dòng chữ đang
soạn dở.
Bị người khác nhục mạ nhưng không thể lên
tiếng thanh minh, cảm giác này khiến tim cô đau
đến thất lại.
Khả Hân ngồi gục xuống đất khóc nức nở. Ai
có thể nói cho cô biết, rốt cuộc cô đã làm gì sai
mà phải chịu đựng những lời miệt thị này ?
Khóc một lúc cho đến khi bình tĩnh lại, Khả
Hân đứng lên, lau sạch những giọt nước mắt còn
vương trên mi. Nhật Dương vẫn ở bên