Khả Hân ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ngắm nhìn
khu vườn với những loài hoa khoe sắc thắm.
Bông nào bông nấy nở rộ, trên mỗi cánh hoa còn
đọng lại những giọt sương li ti, được nắng chiếu.
Vào nên trông xa như những hạt pha lê quý giá.
Thình thoảng có cơn gió nhẹ thoảng qua,
những bông hoa ấy lại đung đưa trong gió toả
mùi hương ngào ngạt đến thấm vào gan ruột.
Nghe Đình Phong nói, anh đã bí mật đặt
mua và cải tạo lại nơi này để tặng cô nhân dịp
sinh nhật tuổi 25.
Đáng tiếc, có quá nhiều chuyện đột nhiên
xảy đến làm đảo lộn cuộc sống của hai người,
cũng khiến cho anh quên đi mất mục đích lúc
ban đầu. Nhưng may mắn là cuối cùng nơi đây
cũng chờ đợi được chủ nhân thực sự của nó.
Nhớ đến những lời thổ lộ của Đình Phong,
Khả Hân chỉ cảm thấy một trận bi ai xen lẫn
châm chọc.
Thì ra anh dùng chuyện đính hôn với Hoàng
Ly để đổi lấy sự tự do cho cô. Nguyên nhân mới
cao thượng làm sao. Chẳng qua, anh vẫn không
hề biết rằng, thứ mà cô cần nhất ở anh chính là
sự tỉn tưởng.
Chỉ cần anh tuyên bố tin cô vô tội, cô có thể
không so đo bất kỳ điều gì nữa.
Đình Phong vừa bước vào thì nhìn thấy một
Wlnh ảnh tuyệt đẹp. Cô gái mặc chiếc váy trắng
tỉnh đang chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài
Mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng.
Dường như cả thân thể cô được bao quanh bởi
một vầng hào quang mỹ lệ, đẹp nhưng cũng
buồn đến nao lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khả Hân bất
chợt quay đầu lại. Ánh mắt của cô bỗng nhiên
thay đổi, không còn vẻ dịu dàng mà trở nên lạnh lẽo.
Khi Đình Phong chạm vào ánh mắt ấy, trái
tim anh quặn đau. Đã ba ngày trôi qua mà Khả
Hân vẫn không chịu tha thứ cho anh.
Dù anh đã cố gắng giải thích tất cả mọi
chuyện với cô thì đổi lại chỉ là sự oán hận mỗi lúc
một chồng chất.
Khả Hân hận anh không tin cô trong sạch,
hận anh tự ý làm theo suy nghĩ của bản thận mà
không nói gì cho cô biết.
Tóm lại, đối với Khả Hân lúc này, toàn bộ
điều mà Đình Phong đang làm đều là sai trái.
“Khả Hân, anh mua cho em rất thứ mà em
thích này. Mau qua đây thử xem.”
Đình Phong che dấu cảm xúc rầu rï đang
gặm nhấm trái tìm mình, tỏ ra vui vẻ và lôi từ
trong túi ra rất nhiều đồ đạc như váy vóc, mỹ
phẩm, giày dép đắt tiền.
Nếu là những cô nàng mê hàng hiệu thì chắc
chắn sẽ hú hét vang trời khi nhìn thấy đống đồ
này, nhưng Khả Hân thì khác. Ánh mắt cô chỉ
đảo qua một lần duy nhất sau đó không thèm
nhìn nữa mà ra hiệu với Đình Phong.
“Khi nào anh có thể thả tôi đi?”
Dù cảnh sắc nơi này có đẹp đến cỡ nào đi
chăng nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật
nó là một chiếc lồng giam, giam giữ thân thể và
cả sự tự do mà cô mong muốn.
Nụ cười trên môi Đình Phong hơi cứng đờ.
Anh giả bộ không nghe thấy Khả Hân nói gì mà
chỉ chăm chú giới thiệu những món đồ đang bày
trên bàn.
“Rầm.”
Bống nhiên, Khả Hân chạy tới gạt phăng tất
cả những thứ mà Đình Phong vừa mua, trừng
mắt nhìn anh và ra hiệu:
“Không cần, tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay
lập tức.
Đình Phong ngây người nhìn đống đồ vương
vãi trên sàn nhà, khuôn mặt tái đi. Tuy nhiên, khi
nhìn đôi mắt ầng ậc nước của Khả Hân, cơn giận
lại nhanh chóng xẹp xuống.
Anh bước lại gần cô, mặc kệ cô giấy dụa
phản kháng, ôm lấy cô vào lòng thủ thỉ.
“Em không thích nơi này sao? Trước đây
chẳng phải em từng mơ ước có một ngôi nhà
nhỏ ba gian, nằm giữa một mảnh vườn rộng
trồng nhiều cây ăn quả và hoa.”
“Mỗi ngày, em sẽ ra vườn ngắt những bông
hoa tươi tắn nhất để cắm vào lọ, đợi khi nào có
trái chín, sẽ hái xuống để cho cha con anh ăn.”
Giọng nói của Đình Phong cực kỳ dịu dàng
Anh muốn gợi cho Khả Hân nhớ lại những phút
giây phút ngọt ngào của cô và anh.
Đáng tiếc mong muốn này lại một lần nữa
thất bại khi Khả Hân nhanh chóng đẩy anh ra, lùi
về sau như muốn phân rõ ranh giới giữa hai
người
“Anh im đi, đừng nhắc đến những chuyện đã
qua. Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì từ anh nữa.”
“Khả Hân, rốt cuộc em muốn cư xử như thế
này đến bao giờ. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi,
cho anh thêm một chút thời gian.”
“ Đợi anh xử lý ổn thỏa chuyện của Hoàng
Ly và tập đoàn, sau đó, cả gia đình mình sẽ được