Cả hai người tìm một chỗ tương đối sạch sẽ,
ngồi xuống và ăn bánh mì. Miếng bánh khô queo
rất khó nuốt nên Cát Tiên lập tức phàn nàn:
“Má nó, cái quỷ gì vậy, vừa khô vừa cứng.
Các anh còn thứ gì khác để ăn không?”
Không có, tụi mày tưởng đang đi dã ngoại
chắc mà đòi cái này cái nọ. Im miệng và ăn di.“
Cát Tiên định tiếp tục tranh cãi thì Khả Hân
đã lắc đầu ra hiệu ngừng lại. Khó khăn lắm bọn
buôn người mới chịu để cho cả hai xuống xe.
Nếu còn càu nhàu e rằng sẽ khiến chúng bực.
bội, không có lợi cho kế hoạch chạy trốn của hai người.
Cát Tiên đành bĩu môi nghe lời Khả Hân, đút
miếng bánh vào miệng, cố sức nhai kỹ và nuốt
luôn, sau đó uống nước cho đỡ nghẹn.
Trái ngược với bữa ăn ảm đạm của Khả Hân
và Cát Tiên, đồ ăn của lũ buôn người trông có vẻ
ngon lành hơn. Bọn chúng ăn bánh mì kẹp xúc
xích và uống bia, nhưng cũng chỉ là một lon nên
chẳng thể hi vọng chúng say để các cô trốn được.
Đồ ăn dù khó nuốt nhưng đủ để Khả Hân
cảm thấy no bụng. Cô vươn tay ra hiệu với Cát Tiên:
“Em có nhận ra chúng ta đang ở đâu không?“
Ảnh mắt Cát Tiên âm thầm đảo một vòng
xung quanh, lắc đầu khiến Khả Hân có chút thất Vọng.
Hiện tại, hai người bọn cô và lũ buôn người
mới đang ở mé rừng, nếu chạy theo đường thằng
rất dễ bị tóm, chạy trong rừng thì dễ bị lạc, chưa
kể những nguy hiểm khác khi đi đêm như là thú
hoang, rắn rết, bẫy thú…
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cát Tiên suy nghĩ một lát, rồi cũng vươn tay
ra hiệu với Khả Hân bằng ngôn ngữ người câm
điếc. Bằng cách này, bọn cô sẽ không lo những
tên kia nghe lỏm được kế hoạch.
“Thế này nhé, chị giả bộ đau bụng, tôi sẽ đỡ
chị đến một gốc cây, sau đó cả hai cùng chạy.
Tốt nhất là chia nhau trốn để hai tên đó phải tách
ra. Nhưng như vậy thì hên xui, chị đang bầu bí,
chạy thế e rằng…“
Cát Tiên ngừng động tác, đánh mắt về phía
bụng của Khả Hân. Đây mới thực sự là điều
phiền toái trong kế hoạch chạy trốn của hai người.
Lời phân tích của Cát Tiên hoàn toàn chính
xác. Khả Hân là phụ nữ có thai, không thể thực
hiện những động tác vận động quá mạnh.
Nếu rủi mà bị bọn chúng tóm được, bị đánh
một trận là điều không thể tránh khỏi. Như vậy,
cái thai càng nguy hiểm hơn.
“Thôi bỏ đi, đợi cơ hội khác vậy. Nghe nói,
chúng muốn bán người qua biên giới, kiểu gì
cũng phải tới nơi nào đó có người sinh sống, lúc
đó tìm cách trốn vậy.”
Khả Hân cắn môi nghĩ ngợi điều gì đó rồi
đành bất đắc dĩ gật đầu. Cát Tiên nói đúng, cô
không thể mạo hiểm.
“Ê hai con kia, tụi bây đang làm gì đấy?”
Một trong hai tên buôn người đột nhiên lên
tiếng. Có vẻ như hắn đã phát hiện việc Khả Hân
Và Cát Tiên trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ tay
nên tỏ ra nghỉ ngờ.
“Nói chuyện phiếm thôi, chị ta bị câm, sẵn
tiện tôi biết chút ít ngôn ngữ của chị ta nên hỏi
“Cái gì, mày bị câm?”“
Tên xăm trổ trừng mắt đứng bật dậy, chạy
tới chỗ của Khả Hân, định nắm cằm cô lên ép
buộc nói chuyện.
Rất may là Cát Tiên đã nhanh hơn nên gạt
phăng cánh tay lực lưỡng của hắn, che chở cho
Khả Hân.
“Đúng vậy, bị câm, các anh không thấy cả
ngày nay chị ta không mở miệng nói câu nào mà
toàn tôi nói à?“
“Mẹ kiếp, con già lửa đảo chó chết. Thế mà
nó không nói gì chuyện này cho tao, còn mặt dày
đòi thêm tiền.“
“Hưng Vẹo, mày check hàng kiểu gì đấy?”
Gã nhỏ con tên Hưng Vẹo kia nhăn nhỏ, vẻ
mặt cũng tức giận lầm bẩm chửi mụ già ban
sáng. Sau đó, hắn đành nói:
“Lúc đó trốn trong phòng có nghe được gì
mấy đâu. Đợi con nhỏ ngấm thuốc mê thì ai biết
được nó câm hay mù. Để xong chuyến này tao
sẽ trị tội mụ. Con mẹ nó, dám chơi chúng ta một vố.”
“Ê, Tùng Tị! Mày cũng đừng tức giận. Câm
có cái hay của câm, không nói, không kêu cứu
được, biết đâu bán còn có giá hơn con còn lại”
Nghe Hưng Vẹo nói, Tùng Tị có vẻ nguôi
ngoai hơn. Hắn lại nhìn vể phía Khả Hân, đánh
giá cô một cách nghiêm túc.
Mặc dù lúc này gương mặt Khả Hân có chút
lấm bẩn và nhợt nhạt nhưng vẫn không che giấu
được vẻ xinh đẹp kinh người của cô.
Chưa kể đến thân thể phập phồng với những
đường cong nóng bỏng có thể khiến bất kỳ
người đàn ông nào cũng phải động lòng.
Tùng Tị nuốt nước miếng, trong thân thể
trào dâng một cơn thèm khát nhục dục.
Hắn nhếch môi quay sang bảo