Khả Hân ngồi nép vào một góc trên xe. Cô
Vòng tay ôm lấy hai chân, nước mắt tuôn rơi
không sao kìm lại được.
Dù cách một bức tường bằng sắt nhưng
những âm thanh ngoài kia vẫn lọt được vào tai
Cổ. Đồ là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng cười
đâm loạn của lũ đàn ông.
Tuy nhiên, trong lòng cô không hề có chút
phản cảm mà chỉ thấy đau lòng. Cát Tiên vì cô
mà phải chịu đựng sự chà đạp của hai tên khốn kia.
Nếu cả hai có cơ hội thoát thân, cô thể sẽ
không bao giờ để cho Cát Tiên chịu khổ kiếm
tiền bằng cách bán rẻ thân xác nữa.
Mỗi phút trôi qua đối với Khả Hân đều giống
như tra tấn, tim cô đau đến chết lặng. Mãi đến
khi âm thanh ngoài kia ngừng lại, Cát Tiên trở
vào xe cô mới dám ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Cát Tiên có chút tái nhợt, bộ quần
áo trên người không che đậy được hết những
dấu vết ghê người trên cơ thể cô bé. Chỉ cần
nhìn qua là biết Cát Tiên vừa phải trải qua trận
hoan ái thô bạo đến mức nào.
“Đừng khóc, tôi còn chưa chết mà, sao chị …”
Bỗng nhiên, Cát Tiên ngừng nói bởi vì Khả
Hân,vừa lao tới ôm chẩm lấy cô. Cô có thể cảm
thuận được từng trận run rẩy và tiếng nấc nghẹn ngào.
Những giọt nước mắt nóng bỏng và cái ôm
siết chặt của Khả Hân khiến Cát Tiên có cảm
giác ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra mình
cũng là người được ai đó trân trọng.
Vốn là mẫu con gái cứng cỏi, lì lợm nên Cát
Tiên rất ít khóc, nhưng đột nhiên, cô muốn dựa
vào vai Khả Hân để nghỉ ngơi.
Cô cũng từng là một cô gái ngây thơ trong
sáng, sống hòa đồng với mọi người trong cô nhi
chỉ đến khi…
Những ký ức đau khổ trong quá khứ hiện ra,
Cát Tiên cúi đầu xuống để ngăn dòng lệ chực
tuôn trào. Cô ôm lấy Khả Hân, nhắm mắt lại để
che giấu đi sự yếu đuối nhất thời.
Tuy nhiên, thấy Khả Hân vẫn tiếp tục nức nở,
Cát Tiên có chút buồn cười, cô vội vàng vỗ nhẹ
lên lưng Khả Hân và trêu đùa:
“Trời ạ, chị làm từ nước sao? Khóc suốt từ
nãy đến giờ không mệt à? Nín đi, khóc quá nhiều
sẽ khiến bé con trong trong bụng khó chịu đấy“
Cát Tiên buông Khả Hân ra, vươn tay lau khô
những giọt lệ còn đọng lại trên má, an ủi:
“Có gì to tát đâu, chỉ là ngủ với hai thằng
đàn ông thôi mà. Dù sao cũng không phải lần
đầu tôi làm chuyện này, coi như tôi không cần bỏ
tiền mà vẫn được chơi free hai thằng trai bao đi.’
Phải mất vài phút thì Khả Hân mới nín hẳn.
Cô ra hiệu muốn xem xét những vết thương trên
người Cát Tiên nhưng bị cô bé thẳng thừng từ chối.
Để khiến Khả Hân không tiếp tục chú ý đến
cơ thể tàn tạ của mình nữa, Cát Tiên bèn nói
lảng sang chuyện khác.
“Vừa rồi, thẳng Hưng Vẹo cao hứng nên
nhất thời lộ ra chuyện hai ngày sau chúng ta sẽ
tới nghỉ chân tại một ngôi nhà hoang. Nghe nói,
khách của bọn chúng định nhận hàng ở đó”
“Đợi đến lúc ấy, việc canh gác sẽ lỏng lẻo
hơn. Tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng
để chị có cơ hội chạy thoát. Nhớ kỹ, trong hai
ngày này phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bị ốm.
Cát Tiên còn dặn dò thêm vài kỹ năng khi
trốn trong rừng cho Khả Hân biết. Nghe xong,
Khả Hân rất cảm kích, nhưng đồng thời cũng
vô cùng lo lắng. Cô lập tức hỏi:
“Còn em thì sao, chúng ta cùng trốn có phải không?”
Thấy anh mắt Khả Hân tha thiết mong
ngóng cái gật đầu từ mình, Cát Tiên đành xác
nhận sẽ cùng trốn với cô.
Nhưng thực ra chỉ có bản thân Cát Tiên hiểu
rằng, mình không thể làm vậy. Ít ra, phải có
người ở lại để cầm chân bọn chúng.
Việc làm này rất nguy hiểm, nhưng có lẽ
Hưng Vẹo và Tùng Tị niệm tình cô phục vụ bọn
chúng thoải mái nên sẽ không làm hại cô, cùng
lắm là bị đánh đập một trận mà thôi.
Chỉ cần giữ được tính mạng và cứu được
Khả Hân thì mọi đau khổ hôm nay cô phải chịu
đều trở nên có ý nghĩa.
Ñhìn cô gái mặt mũi lấm lem như mèo hoa,
Cát Tiên cảm thấy duyên phận giữa hai người
thật kỳ lạ. Chỉ gặp nhau vẻn vẹn hai lần mà cô đã
sẵn lòng dùng bản thân để che chở cho Khả
Hân. Điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới,
Có vẻ như sau khi được Cát Tiên thỏa mãn
thói dâm dục, lũ buôn người đối xử với hai người
tốt hơn một chút, ngay cả đồ ăn cũng đầy đủ
dinh dưỡng và dễ nuốt hơn hẳn.
“Xuống xe.”
Hưng Vẹo mở thùng xe, vẫy tay gọi Khả Hân
và Cát Tiên xuống.
Đúng như lời Cát Tiên đã nói, địa điểm trước
mặt họ là một căn nhà hoang. Trong nhà hầu
như chẳng còn gì ngoài đống cỏ dại và mấy thứ
rác rưởi, đoán chừng là của những nhóm người
giống như bọn họ bỏ lại.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi đi, cầm lấy giấy ướt
lau sạch mặt mũi, người ngợm.”
Tùng Tị ném về phía Khả Hân và Cát Tiên
mấy chai nước và hộp khăn giấy ướt. Vì sắp tiến
hành mua bán bọn cô nên hắn ta muốn hai người
sửa soạn sạch sẽ hơn một chút.
Đã vài ngày không được tắm rửa nên cả hai
đều cảm thấy khó chịu. Nhưng lũ buôn người
nhìn chằm chằm nên bọn họ chỉ đành che chắn
giúp nhau khi lau hết bụi bẩn trên mặt và cơ thể.
Tuy nhiên, hậu quả là khi Khả Hân xuất hiện
trước mắt bọn chúng, Tùng Tị lập tức nuốt nước
miếng nhìn chằm chằm vào cô và quay sang nói
với Hưng Vẹo
“Con mẹ nó, nhỏ này đẹp quá. Lần trước tao
không được nếm mù ủa nó rồi, còn mấy
tiếng nữa mới đến giờ trao đổi, tao phải chén nó
cho đỡ thèm.”
Dứt lời, Tùng Tị đứng dậy, tiến về phía Khả
Hân, ánh mắt tham lam nhìn cô từ đầu tới chân.
Không ổn!
Cát Tiên rùng mình, vội vã ngăn chặn Tùng
Tị. Ngay khi cô