“Cô muốn đi đâu?”
Khả Hân vừa lao ra khỏi cửa đã nghe thấy
một giọng nói cất lên. Ngoảnh đầu nhìn lại thì bắt
gặp người vệ sĩ có dáng người cao lêu nghêu của.
mình đang bước nhanh tới chỗ cô.
Hải Kều sửng sốt khi trông thấy gương mặt
dài dụa nước mắt của Khả Hân nên vội mở
miệng hỏi ngay:
SĐã xảy ra chuyện gì sao?”
Khả Hân không suy nghĩ được nhiều, gật
đầu lia lịa, bộ dạng đáng thương vô cùng. Cô
chạy tới túm lấy tay hắn, làm ký hiệu yêu cầu hắn
đưa cô đến một nơi.
Mặc dù không rõ Khả Hân đang nói gì nhưng
qua hành động của cô, Hải Kều có thể hiểu đơn
giản rằng cô muốn đi ra ngoài.
Vì vậy, hắn lập tức dò hỏi:
“Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.“
Lúc này, Khả Hân mới phát hiện cô quên
đem theo điện thoại hay giấy bút để ghi địa chỉ
cho người vệ sĩ biết.
Rất may, Hải Kều lục túi của mình đưa điện
thoại cho cô để soạn chữ nên mới
Hân cần tới khách sạn Bemila gấp.
“Được, cô đứng đây đợi tôi một lát.”
Sau khi biết được yêu cầu của Khả Hân, hắn
liền chạy đi lấy xe. Chỉ vài phút sau, chiếc xe lăn
bánh
Đích đến chính là một trong những khách
Sạn Nồi tiếng nhất thành phố, nơi sắp diễn ra lễ
đính hôn được mong chờ trong nhiều ngày qua.
Qua chiếc gương chiếu hậu, người đàn ông.
đang lái xe nhìn thấy tâm trạng Khả Hân rất kích
động.
Cô vừa khóc, vừa chắp tay cầu nguyện điều
gì đó. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng
hắn vẫn lên tiếng an ủi:
“Cô cứ bình tĩnh, nếu có chuyện gì khó khăn
thì có thể nói ra, biết đâu tôi có thể giúp đỡ một
chút.”
Khả Hân mím môi lau nước mắt rồi gật đầu.
Trong lòng cô đang loạn thành một đoàn, chỉ có
một suy nghĩ duy nhất là đến khách sạn Bemila
để xác minh chuyện bé Bin mất tích.
Cô cực kỳ hi vọng những gì mình nghe được
chỉ là tin vìa hè, bé Bin vẫn đang an toàn bên
Đình Phong và ông bà nội.
Khoảng 40 phút sau, chiếc xe dừng lại trước
cổng của một tòa nhà cực kỳ lớn. Tấm biển sang
trọng ngay kế bên có ghi dòng chữ mạ vàng:
Khách sạn quốc tế Bemila.
Khả Hân vội vàng bước xuống xe, vì quá gấp gáp nên suýt nữa cô bị té, may mà có ai đó
nhanh tay đỡ lấy cô.
Vừa ngẩng đầu lên, Khả Hân bắt gặp một
khuôn mặt mà có nằm mơ cô cũng không nghĩ
sẽ gặp lại ở đây. Đó chính là anh trai ruột của cô,
Quốc Bảo.
“Khả Hân, em nghe tin rồi đúng kF
Quốc Bảo sốt sắng đỡ Khả Hân đứng thẳng
dậy, thái độ lo lắng không thua kém gì so với cô
làm Khả Hân phút chốc kinh ngạc.
Cô ngây ngẩn nhìn người từng nhãn tâm
đánh đuổi mình ra khỏi nhà, bây giờ lại tỏ ra vô
cùng thân thiết. Đột nhiên, Khả Hân vung mạnh
tay ra, chán ghét bước lùi lại.
“Khả Hân, anh xin lỗi, chuyện lần trước là do
anh nóng giận nên nhất thời mất tỉnh táo. Em tha
thứ cho anh được không?”
Giọng nói của Quốc Bảo rất khẩn thiết,
giống như thật sự hối hận chuyện đã đối xử tệ
Đặc Với Khả hân ngày đó.
Khi hắn đang muốn tiến đến để nắm tay Khả
Hân thì Hải Kều đã vội xuống xe, bước lại gần,
đồng thời ném một ánh mắt cảnh cáo về phía
Quốc Bảo.
€ó lẽ Quốc Bảo cũng không đoán được thân
phận của người này nên chỉ nghĩ đây là tài xế nên
thay đổi sắc mặt nhanh chóng:
“Tiền xe hết bao nhiêu để tôi trả?”
Phớt lờ vẻ mặt khinh khinh của Quốc Bảo,
Hải Kều sang hỏi Khả Hân:
“Đây có phải người quen của cô không?”
Nghe giọng điệu của người này có vẻ là chỗ
quen biết với Khả Hân, Quốc Bảo nhíu mày lên
giọng:
“Người quen gì chứ, tôi là anh ruột nó đấy:
Rồi chưa kịp để Hải Kều phản ứng gì, hắn đã
trực tiếp nói với Khả Hân:
“Hân, thằng cu Bin mất tích thật rồi”
Câu nói của Quốc Bảo làm gương mặt Khả
Hiên lái nhợt, thân hình lung lay như muốn ngã
xuống dất.
Đúng lúc đó, có một người lễ tân khách sạn
bước nhanh về phía ba người, lễ phép nói:
“Thưa anh, nơi này không được phép đỗ xe,
làm phiền anh mang xe đi chỗ khác hoặc mang
tới hầm để xe ạ.
Hải Kều tỏ ra bối rối, nhiệm Vụ của k
phải theo sát Khả Hân, tình huống hiện tại ki:
hắn phải yêu cầu cô đi theo hoặc là đứng đợi
trong lúc hắn tìm chỗ đậu xe.
Khả Hân chỉ cần liếc mắt là hiểu được nỗi
băn khoăn của người này. Cô vội vàng bấm vài
chữ trên điện thoại rồi trả lại hắn.
Biết được người đàn ông kia đúng là người
thân của Khả Hân, Hải Kều mới yên tâm dặn dò
cô đứng yên ở đây, đợi hắn cất xe rồi cùng vào.
Khả Hân sốt ruột gật đầu, thúc giục hắn mau đi.
Đợi chiếc xe nổ máy đi mất, Quốc Bảo tận
dụng thời cơ kéo luôn Khả Hân vào bên trong
khách sạn.
Vì quá lo lắng cho con trai nên Khả Hân
không phản đối. Dù sao, cô tin Quốc Bảo cũng
không thể làm gì cô giữa thanh thiên bạch nhật
thế này.
“Cu Bin mất tích lúc nào? Đã báo công an
chưa?“ Khả Hân vừa đi vừa ra hiệu hỏi Quốc Bảo.
“Anh cũng không biết chính xác thời gian,
chỉ nghe nói là cháu đích tôn tập đoàn Kings mất
tích sáng nay nên vội vàng chạy đến, không ngờ.
gặp em ở đây.”
Khả Hân có chút nghỉ ngờ lời nói của Quốc
Bảo. Từ trước nay hắn chưa bao giờ quan tâm
đến chuyện của cô và bé Bin.
Trong mắt hắn, lúc nào cũng chỉ có tiền và
tiền. Giá trị duy nhất của cô đối với hắn chính là
dùng cô để làm công cụ đòi hỏi lợi ích từ Đình Phong.
“Thật là..mất tích đúng ngày hôm nay,
không biết có phải âm mưu của ai đó