Không khí trong phòng khách diễn ra cực kỳ
căng thằng. Hai người đàn ông ngồi đối diện
đang trừng mắt nhìn nhau. Nếu chỉ xét về
phương diện bề ngoài thì đây đều là những con
người vô cùng xuất sắc. Tuy nhiên, khí chất của
hai người lại hoàn toàn khác biệt
Một người phát ra khí thế lạnh lùng sắc bén
như chim ưng còn người kia thì nhẹ nhàng, trầm
ổn như trăng sáng trên trời. Nếu có ai nhìn thấy.
cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cảm thán tại sao
trên đời lại tổn tại hai người đàn ông xuất chúng
như Vậy.
“Cậu thích vợ tôi?”
“Anh hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè.”
“Vậy thì tránh xa cô ấy ra.”
“Không có khả năng.”
“Cậu muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi
sao?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy điểu này là
không cần thiết.”
“Xem ra cậu đã quên mất lời cảnh cáo của
tôi lần trước.”
Đình Phong nhếch môi nói, bàn tay thong
thả vân vê tách trà, ánh mắt nhìn Nhật Dương
một cách nguy hiểm.
Nhật Dương mìm cười, thoải mái để đôi mắt
lạnh băng của Đình Phong dò xét mình. Anh
cũng cầm lấy tách trà đưa lên miệng uống, sau
đó mới bình tĩnh nói
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
“Cậu đừng giả ngu.”
Đình Phong lập tức khinh bi, anh ngồi thẳng
lưng, nếu hắn ta đã quên thì anh không ngại
nhắc nhở một lần nữa.
“Tôi đã từng nói, đừng mơ ước những thứ
không thuộc về mình, kẻo rước họa vào thân,
Theo đuổi vợ câm; lương 58:..và Nhật Dương
cậu đã quên hay cố tình không hiểu?”
“Có vẻ như anh thích áp đặt suy nghĩ của
mình cho người khác nhỉ. Đáng tiếc, tôi lại không
có thói quen nghe lệnh ai, mặt khác, tôi và Khả
Hân là bạn bè, chúng tôi hoàn toàn trong sạch
nên không có chuyện mơ ước gì ở đây.”
Nhật Dương nheo mắt phản bác lại lời nói
của Đình Phong. Anh nhớ hẳn ta đã từng nói câu
đó, nhưng suy nghĩ này của Đình Phong thực sự
rất nực cười. Chẳng lẽ bất cứ ai làm bạn với Khả
Hân đều phải được sự đồng ý của anh ta sao.
“Vậy cậu giải thích xem tại sao giữa một
đống người khuyết tật đầy rẫy ngoài kia, cậu lại
cứ cố tình muốn mời Khả Hân tham gia vào cái
dự án ứng dụng vớ vần của mình, rồi tìm cớ để
gặp cô ấy. Cậu coi tôi là thằng ngốc chắc?”
Nhật Dương cũng bắt đầu tức giận, anh
chưa từng gặp một kẻ ngạo mạn, ngông cuồng,
thích chèn ép người khác như thế này bao giờ.
“Thứ nhất, việc tham gia dự án từ thiện là
Khả Hân tự nguyện, tôi không ép buộc cô ấy. Dự
án của chúng tôi được tài trợ đàng hoàng chứ
Theo đuổi vợ câm} lơng 58:…và Nhật Dương
không phải vớ vần như anh nói.”
“Thứ hai, Khả Hân là người có năng lực và
phù hợp với công việc này, anh muốn để cô ấy.
suốt ngày ru rú trong nhà nấu cơm, giặt đồ cho
anh sao?“
“Thứ ba, nói là việc của anh, có làm theo.
hay không làm việc của tôi. Mong anh hiểu.”
Trong lòng Nhật Dương còn tiếp tục bồi
thêm một câu. Thứ tư, phải, anh đúng là tên ngu
xuẩn khi chiếm được một cô gái tốt nhưng lại
không biết trân trọng.
“Cậu thách thức tôi?”
“Không, là anh nghĩ nhiều, tôi chỉ nói ra sự
thật”
Cuộc đối thoại ngắn gọn nhưng sặc mùi
thuốc súng của hai người khiến không khí trong
phòng càng trở nên căng thằng, tới nối chị giúp
việc vừa rón rén xuống cầu thang đã vội vàng lần
ngay vào trong bếp, miệng lầm bầm:
“Trời ạ, hai người này thật đáng sợ, hi vọng
họ không mâu thuẫn tới mức muốn lao vào để
oxy SE.
‘Theo đuối vợ câm} lơng 88:..và Nhật Dương
đập nhau một trận sống chết.”
“Sẵn tiện, tôi nghe nói người yêu cũ của anh
đã trở về, chúc mừng anh, không uổng công chờ
đợi suốt bốn năm nhỉ? Chỉ tội nghiệp Khả Hân.”
Khóe miệng của Nhật Dương khẽ nhướn lên,
anh rất vui vẻ thưởng thức sắc mặt tái xanh của
Đình Phong. Chuyện hắn từng yêu tha thiết một
cô gái nhưng sau đó cô ta biến mất cũng không
phải là bí mật gì. Chẳng qua hiện nay cô ta đã trở
lại, không biết Đình Phong sẽ xử lý chuyện này
thể nào.
Trong lòng háo hức muôn xem kịch vui
nhưng đồng thời Nhật Dương cũng có một chút
chờ mong nho nhỏ. Tình cũ không rủ cũng tới,
anh hi vọng Đình Phong có thể vì người tình mà
buông tha cho Khả Hân.
Khi đó, anh có thể quang minh chính đại
giúp đỡ cô bước ra ngoài ánh sáng, tự tin theo
đuổi giấc mơ của mình mà không phải như bây
giờ, chỉ dám đứng trong một góc tối, thậm chí
đến thân phận cũng bị người ta che giấu đi vì sợ
làm ảnh hưởng danh dự gia đình.
Theo đuổi vợ câm} ‘ơng 58:…và Nhật Dương
Thấy Nhật Dương không kiêng nể bóc trần
tình cảnh của mình, Đình Phong tức giận đến
muốn giết người. Vốn dĩ chuyện Hoàng Ly trở về
đã khiến anh rất đau đầu, giờ còn thêm cả tên
khốn này chen vào một chân góp vui. Quả thật
làm người ta giận sôi máu.
Bỗng, Đình Phong nghĩ đến chuyện gì đó,
cơn tức giận lập tức biến mất mà thay vào đó là
tràng cười giòn tan, không chỉ khiến Nhật Dương
sửng sốt mà cả chị An đang ở trong phòng bếp
cũng giật mình. Chị hoài nghỉ cậu chủ của mình
giận quá hóa điên mất rồi
“Anh cười cái gì?” Nhật Dương nhíu mày hỏi,
anh cảm thấy không thoải mái khi nghe tiếng
cười của Đình Phong. Chẳng lẽ tin tức của anh là
sai sao?
“Tôi cười vì có kẻ thích lấy chuyện của người
khác ra châm chọc, nhưng không nghĩ rằng, sở
thích ve văn “vợ người ta” của bản thân mới là
điều khiến mọi người kinh tởm, cậu nói xem,
không phải rất buồn cười ư?”
Đình Phong chậm rãi nhả từng chữ, cố tình
Theo đuổi vợ cm} lơng 58:..vò Nhật Dương
nhấn mạnh vào ba chữ “vợ người ta”, giọng nói
ẩn ý khiến khuôn mặt Nhật Dương lập tức trở
nên biến sắc.
Không, hắn ta chỉ vô tình nói chứ không hề
biết bí mật này, trên đời ngoại trừ anh, Duy Anh
và người đó thì tuyệt đối không có kẻ thứ tư biết.
“Hay nói bóng gió cũng là sở thích của
những kẻ vô học, anh nói đúng không?”
Nhật Dương không chịu thua kém, châm
chọc Đình Phong. Anh không tin hắn ta đã biết
điều mà bấy lâu nay anh vẫn che giấu.
Đình Phong ngả lưng vào thành ghế, không
Vì câu nói châm chọc của Nhật Dương mà tỏ ra
không vui, ngược lại, anh tiếp tục chế giễu.
“Vô học cũng được, còn hơn khối kẻ đạo
đức giả, bể ngoài tỏ ra đạo mạo ôn nhu, bên
trong thực chất che giấu tâm tư bẩn thỉu không
muốn ai biết.”
“Anh nói cái gì?”
Nhật Dương đứng phắt dậy, bước nhanh tới
phía trước Đình Phong, túm lấy cổ áo anh nhấc
đuổi vợ câm) @œ- 58:…và Nhật Dương.
lên, gương mặt trở nên hết sức điên cuồng.
Bàn tay mạnh mẽ của Đình Phong lập tức
gạt bỏ hai bàn tay ở trước cổ áo mình, anh vuốt
phẳng lại mấy nếp nhăn, tiến về phía trước vài
bước, ghé vào tai của Nhật Dương nói thầm:
“Muốn người khác không biết, trừ khi mình