Đôi mắt Đình Phong chợt mở lớn. Anh tỏ ra
hết sức kinh ngạc khi nghe thấy lời nói của cô lễ tân
Có người đưa Khả Hân vào đây và mạo danh
anh. Rốt cuộc, người đó là ai? Tại sao phải làm
như vậy?
“Cô nói rõ cho tôi biết người đàn ông đó như
thế nào? Khoảng bao nhiêu tuổi? Ngoại hình ra
sao?”
Cô gái bị khí thế sắc bén của Đình Phong
dọa sợ. Khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt khiếp
đảm nhìn anh.
Đúng lúc đó, một giọng nói hết sức dịu dàng
vang lên:
“Thụy Anh, có chứ tên gì vậy?”
heo đuổi vợ câm} Chương 78:…nh ngay lý gian
Tường Vy bước đến gần bàn lễ tân. Có vẻ
như cô vừa mới đây đây nên còn chưa kịp khoác.
áo blouse trắng và đeo thẻ tên. Vừa lúc thấy cô
bé lễ tân gặp rắc rối, cô liền mở miệng hỏi han. |
Lời nói của Tường Vy giống như cứu tinh của
Thụy Anh. Cô mừng quýnh, vội vàng giải thích. |
“Chị Vy, người này tự nhận là chồng của
bệnh nhân Đặng Khả Hân, muốn hỏi phòng cô ấy
đang nằm.”
“Chào anh, anh là chồng của Khả Hân sao?
Không phải hôm qua chính anh đưa cô ấy vào
đây hả?”
Tường Vy cũng tò mò quan sát người đàn
ông này. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu
xanh da trời, quần âu đen, đi giày da hàng hiệu.
Ngoại hình anh cực kỳ nổi bật. Chỉ có điều khí
chất lạnh lùng khiến cô hơi sởn da gà
“Không phải, tôi mới từ sân bay về đây được
vài giờ, biết tin vợ tôi phải nhập viện nên vội tới
đây. Không ngờ lại nghe được thông tin thú vị là
có người mạo danh mình.”
Đình Phong cướf lại Nếu để anh biết tên
khốn kiếp nào lợi dụng lúc anh vắng nhà có ý đổ
với Khả Hân, anh cam đoan hắn sẽ hối hận khi
tồn tại trên đời này.
Tường Vy sửng sốt. Cô chớp chớp đôi mắt |
đẹp mê hồn, cân nhắc những lời anh ta nói.
Bỗng, trong đầu cô xuất hiện một khả nắng |
Chẳng lẽ..
Gương mặt Tường Vy đột ngột tái nhợt, thân
hình cô hơi lung lay. Tuy nhiên, cô nhanh chóng
lấy lại bình tĩnh. Đứng thằng người lên, Tường Vy
ngầng đầu nói với Đình Phong.
“Tôi biết phòng của Khả Hân ở đâu. Anh đi
theo tôi.”
Nói rồi, cô quay gót bước đi. Đình Phong
cũng lập tức bước theo cô.
Cả hai băng qua nhiều hành lang, cuối cùng
dừng lại ở trước cửa một căn phòng thuộc dãy
phòng theo yêu cầu
Đình Phong không kiên nhẫn, anh vội vã đẩy
cửa bước vào. Anh không ngờ đập vào mắt anh
lại là một hình ảnh khiển trái tìm anh đau nhói.
Một cô gái mặc đồ bệnh nhân nằm trên
giường. Khí sắc của cô không tệ, khuôn mặt an
yên trong giấc ngủ ngọt lành. Thậm chí, anh có |
thể nhìn thấy khóe môi của cô khế cong lên
giống như đang mơ thấy điều gì đó vui vẻ. |
Nhưng ánh mắt của Đình Phong lại hoàn
toàn tập trung vào người đàn ông đang ngủ gục
bên cạnh. Nhìn tư thế của anh ta cũng có thể
đoán được người này đã ở đây suốt cả đêm.
Ngay khi Đình Phong mở cửa bước vào thì
người đàn ông đó cũng giật mình bừng tỉnh,
đồng thời cả cô gái trên giường cũng thức giấc
Đôi mắt Khả Hân vẫn còn mông lung trong
cơn ngái ngủ nên chưa nhìn rõ những người
bước vào phòng mình. Cô vô thức nhìn sang bên
cạnh thì bắt gặp một người khiến cô tỉnh táo tức
thì,
Tại sao Nhật Dương lại có mặt trong phòng
bệnh của cô? Đêm qua cô nhớ anh bảo rằng đợi
cô ngủ say anh sẽ trở về nhà mà. Chẳng lẽ là anh
ngủ quên sao? á
“Phạm Nhật Dương!”
Một tiếng hét cực kỳ đáng sợ đột nhiên vang
vọng phòng khắp phòng khiến Khả Hân giật thót
người. Cô vội quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt
lạnh băng của Đình Phong.
Thân thể Khả Hân run lên, khuôn mặt trở |
nên trắng bệch như tờ giấy. Cô không ngờ gặp
lại Đình Phong trong hoàn cảnh này.
Cả Nhật Dương và Khả Hân đều bị sự xuất
hiện của Đình Phong làm cho kinh sợ nên không
để ý ở đằng sau lưng anh, có một cô gái cũng
đang bàng hoàng nhìn ba người.
Ánh mắt của cô tràn ngập sự thống khổ, xen
lẫn cả oán hận. Cô cắn môi mình đến bật máu để
ngăn không cho mình ngã gục:
Đình Phong lao tới túm lấy cổ áo của Nhật
Dương nhấc lên. Đến lúc này Nhật Dương mới
thấy được cô gái đứng sau lưng Đình Phong.
Khuôn mặt anh thay đổi trong nháy mắt.
“Khốn kiếp.”
Đình Phong tung siệi, quả đấm vào mặt Nhật
Dương, gần như dùng toàn bộ sức mạnh khiến
Nhật Dương lảo đảo ngã về phía sau, khóe
miệng đổ máu.
Hành động điên cuồng của Đình Phong
khiến cả hai cô gái đều bất ngờ. Khả Hân ngây ra
như phỗng còn Tường Vy thì lao tới đứng chắn
trước mặt Nhật Dương, thét lên với Đình Phong.
“Dừng tay, đây là phòng bệnh, anh không
được quyền đánh người ở trong này.”
“Trong này không được, vậy thì tốt thôi,
chúng tôi ra ngoài.”
Nói xong, Đình Phong túm lấy Nhật Dương
nhưng bị Nhật Dương nhanh chóng gạt tay ra.
Anh từ từ đứng dậy, lau vết máu trên mặt, ánh
mắt nhìn Đình Phong giống như kẻ thù.
“Hai người đừng can thiệp, đây là chuyện
riêng giữa tôi và anh ta.”
Sau đó, cả hai người đàn ông nhanh chóng
bước ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Lúc này, trong phòng