Cao Du Giai về đến nhà đã hơn 11 giờ, ngày thường ba mẹ anh đúng mười rưỡi thì đi ngủ, nhưng hôm nay còn ngồi trên ghế sofa xem tivi. Nói xem tivi nhưng thật ra là đang chờ anh. Vừa nghe tiếng cửa mở, ánh mắt hai người đều nhìn ra.
“Ba, mẹ, hai người chờ con à, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi ạ.” Cao Du Giai thoải mái ngồi vào ghế sofa, ánh mắt thẳng thắn nhìn hai người họ.
Bị con trai nhìn như vậy, Cao Vụ cảm thấy không được tự nhiên. Đối với con trai, từ xưa đến nay ông đều áp dụng phương pháp nuôi thả, trước giờ chưa từng hỏi vấn đề cá nhân của con. Nếu không phải bà xã bắt ông ngồi, nói đây là chuyện hôn nhân đại sự của con trai, sao ông có thể không quan tâm, nên ông mới nhẫn nại chịu đựng, ngồi chờ cùng bà xã.
Du Lị Lị nhìn chồng không có ý định mở miệng, đành phải nói: “Con có bạn gái bao giờ, hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
“Con quen cô ấy 9 năm, thích cô ấy 9 năm, nhưng mới ở bên nhau được 1 năm.” Cao Du Giai hời hợt trả lời, không đem chuyện hai người yêu sớm trước kia nói ra, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng không tốt đến Ngô Đông Nghiên. Bất kể là ai chủ động trước, anh cũng chỉ hi vọng mẹ có thể hiểu rằng: anh thích cô ấy nhiều năm rồi.
Cao Vụ và Du Lị Lị đồng thời ngây người. Bọn họ vẫn cho là trong việc học và sự nghiệp, con trai vẫn luôn cứng nhắc, không nghĩ tới thích một người cũng cố chấp như vậy, 9 năm. Hai vợ chồng không biết nói gì, trong lòng Du Lị Lị đột nhiên nảy sinh suy nghĩ sùng bái con trai – thật si tình.
“Con… các con là bạn học cao trung?” Hồi lâu Du Lị Lị mới nói thành lời. Tình cảm của con trai thật sâu đậm. Thích người ta 9 năm, chẳng lẽ không thấy chán… sao.
“Vâng, lớp bên cạnh, chắc mẹ cũng biết, ba mẹ cô ấy đều là giáo viên trường trung học Xương Thành, nhà cũng ở trong trường học giống ông bà nội.” Hiện giờ Cao Du Giai được hỏi gì đáp nấy.
“A… Vậy tại sao con thích người ta chín năm mà năm ngoái mới ở bên nhau?” Kỳ thật Du Lị Lị không muốn thừa nhận điều bà quan tâm nhất chính là vấn đề này, nhìn con trai không giống người thầm mến người ta tám năm.
Cao Vụ nghe vợ hỏi như vậy, lập tức ngồi thẳng người. Thật ra ông cũng rất quan tâm đến vấn đề này, thích người ta chín năm như thế mà năm ngoái mới ở bên nhau, đúng là không xứng làm đàn ông.
“Gia giáo nhà Nghiên Nghiên rất nghiêm, còn đi học không cho phép yêu đương, con không muốn làm cô ấy khó xử, nên năm ngoái khi thực tập bọn con mới xác định quan hệ.” Cao Du Giai nói dối mặt không biến sắc.
Sau mấy câu Cao Du Giai đã nói rõ quan hệ của hai người. Mặc kệ là thật hay giả, anh đều bảo vệ Ngô Đông Nghiên. Du Lị Lị ít nhiều cũng đã hiểu, bà ngáp một cái nói: “Nghe dì Trình của con nói Trình Y sắp về nước, bọn họ vẫn nghĩ con và con bé là một đôi, đến lúc đó hỏi mẹ, mẹ cũng không biết nói thế nào. Mẹ nhìn Trình Y lớn lên, từ nhỏ nó đã thích dính lấy con, nên mẹ vẫn nghĩ sau này Trình Y sẽ là vợ con. Con nói như vậy, mẹ cũng không hiểu cô bé Nghiên Nghiên này có gì tốt. Từ nhỏ con đã có suy nghĩ độc lập, nhưng đây là chuyện hôn nhân đại sự, cũng không thể trách ba mẹ lo lắng được. Tóm lại, cuối tuần dẫn người về đây rồi nói tiếp.”
Cao Du Giai nghe xong, một lúc sau mới nói: “Mẹ, thật ra mẹ chỉ sĩ diện mà thôi, mẹ không biết nên nói chuyện với dì Trình như thế nào thì để con giải quyết. Về phần Nghiên Nghiên, con thích cô ấy tất nhiên là vì cô ấy đáng để con thích. Trước giờ con đã từng làm ba mẹ thất vọng bao giờ chưa? Không có đúng không? Vậy nên Nghiên Nghiên là cô gái tốt, điểm này không thể nghi ngờ.”
Bị con trai nói trúng, Du Lị Lị hơi mất mặt, vội vàng khoát tay: “Được rồi, mẹ muốn đi ngủ, con cũng đi ngủ sớm một chút.”
Cao Du Giai gật đầu đứng lên, sau khi đi hai bước, đột nhiên dừng lại. Lúc này Du Lị Lị cũng đã đứng lên, đi sau lưng anh, nhìn thấy con trai đột nhiên dừng, liền ngẩng đầu lên dò hỏi.
Cao Du Giai cứ đứng nhìn Du Lị Lị như vậy, một lúc sau mới nói: “Mẹ, con lớn như vậy nhưng lần đầu tiên thích một người, sau này cũng chỉ thích một mình cô ấy, con hi vọng mẹ có thể vì con mà suy nghĩ, đến lúc ấy đừng làm khó cô ấy.”
Giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng, lần đầu tiên Cao Vụ và Du Lị Lị nghe anh thỏa hiệp cầu xin như vậy liền ngẩn người. Một lúc sau, Du Lị Lị mới mở miệng: “Mẹ… biết chừng mực, con yên tâm đi.”
Cao Du Giai nhếch miệng, cảm kích nói: “Cảm ơn mẹ.”
“Được rồi, đi ngủ đi.” Du Lị Lị khoát tay, quay người đi về phòng ngủ.
Cao Du Giai cũng yên tâm trở về phòng. Thật ra chuyện cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ…
____
Ngày hôm sau, khi Ngô Đông Nghiên đi vào văn phòng, liền đối diện với ánh mắt hận thù của Lục Hàm, hơi chột dạ đi từng bước nhỏ đến bàn làm việc, cẩn thận nói: “Thế nào rồi? Tối hôm qua ở chung có được không?”
Nghe cô hỏi vậy, Lục Hàm hơi đỏ mặt, vừa rồi muốn oán trách Ngô Đông Nghiên tối qua để cô ở lại một mình. Nhớ tối qua Cao Thừa đưa cô về nhà, vậy mà, vậy mà thổ lộ làm cô khiếp sợ. Lục Hàm không ngờ có người còn thổ lộ trong lần gặp đầu tiên a. Cô không ghét anh, chỉ
là chưa thích mà thôi, nhưng lại thấy người này cũng không tệ lắm. Lục Hàm suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cũng được, dù sao cũng không ghét, nhưng cũng không thể nói là thích được.”
Nghe được câu trả lời này, Ngô Đông Nghiên hài lòng, ít ra còn có hi vọng. Cô đưa tay vỗ vai Lục Hàm: “Em thấy hai người rất hợp, không chừng một thời gian nữa chị sẽ gả đi đấy.”
Lục Hàm nhíu mày trêu: “Chị thấy em mới là người muốn gả đi đó.”
Ngô Đông Nghiên xấu hổ, nhớ đến cuối tuần phải đi gặp ba mẹ Cao Du Giai, cười khổ nói: “Không có đâu… Cuối tuần này phải đi gặp ba mẹ anh ấy, em căng thẳng muốn chết, nếu ba mẹ anh ấy không thích em thì sao?”
“Cuối tuần này phải dạy bù thời khóa biểu thứ hai và thứ ba, buổi tối còn có tiết tự học ngữ văn, không phải em quên chứ?”
“Dạy bù?” Ngô Đông Nghiên không rõ liền hỏi lại.
“Sắp đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, nên cuối tuần này phải học bù, thứ hai bắt đầu nghỉ, em không xem thông báo sao?” Lục Hàm bất đắc dĩ nhìn cô.
Mấy ngày nay có nhiều việc liên tục kéo đến, Ngô Đông Nghiên không rảnh quan tâm những việc khác, sao có thể chú ý tới thông báo gì đó chứ. Cô bối rối: “Vậy bây giờ phải làm sao, em đã đồng ý đến rồi.”
“Em đừng vội, nói cho cái người nhà em đi, bảo nó đổi lại thời gian.”
“Vậy để em gọi cho anh ấy.” Ngô Đông Nghiên nói xong liền cầm điện thoại đi ra ngoài.
Trong điện thoại, Cao Du Giai nghe được giọng Ngô Đông Nghiên hơi gấp gáp, vội trấn an. Sau khi nghe xong, anh liên tục an ủi mới trấn an được tâm trạng nôn nóng của Ngô Đông Nghiên, bảo với cô sẽ sắp xếp thời gian khác, anh vẫn chưa nói với ba mẹ thời gian cụ thể.
Lúc này Ngô Đông Nghiên mới yên tâm một chút. Dù sao lần đầu tiên gặp mặt rất quan trọng, đã đồng ý lại không thể đi, ít nhiều cũng khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Trước kỳ nghỉ dài hạn tương đối bận, nhưng buổi tối lại không có tiết tự học, Lục Hàm kéo cô đi dạo phố, làm đẹp, làm tóc, điều này cũng hợp ý Ngô Đông Nghiên. Hai ngày nay cô đã tìm quần áo trong tủ, nhưng không thấy cái nào phù hợp.
Mấy ngày nay Cao Du Giai bận rộn nhiều việc, phải đi công tác, mãi đến đêm 30 mới về, nên đã mấy ngày anh chưa nhìn thấy Ngô Đông Nghiên.
Ngày nghỉ Quốc Khách tắc đường vô cùng. Bình thường lái xe một giờ là đến, nhưng hôm nay phải mất đến hai giờ. Mười giờ anh đi ra ngoài, mười hai giờ mới đến trường trung học Xương Thành, vừa vặn gặp mẹ Ngô đang nấu cơm, liền bị giữ lại ăn trưa. Sau khi mẹ Ngô biết Cao Du Giai tới là để đón con gái đi gặp ba mẹ, liền trách Ngô Đông Nghiên không hiểu chuyện, lớn như vậy mà không biết thương lượng với bọn họ, quà ra mắt cũng chưa kịp chuẩn bị.
Cao Du Giai vội vàng giải vây: “Dì, quà con đã chuẩn bị rồi, dì cứ yên tâm ạ. Con sẽ không để Nghiên Nghiên khó xử, hai người yên tâm đi ạ.”
Lúc này mẹ Ngô mới yên tâm hơn một chút, vẫn là con rể hiểu chuyện. Nhìn con gái cúi đầu nghe dạy bảo, vẫn không thể yên tâm, đành lôi cô về phòng, nói một số chuyện phải chú ý. Sau khi thấy con gái gật đầu đáp ứng mới bảo cô tranh thủ thay quần áo, đến sớm một chút.
Cao Du Giai chờ bên ngoài một lúc, nghe tiếng Ngô Đông Nghiên mở cửa liền ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện tóc của cô đã cắt ngắn hơn. Vừa nãy Ngô Đông Nghiên búi lên nên không nhận ra, mà váy cô mặc cũng là váy mới, lần đầu tiên anh nhìn thấy. Hôm nay cô rất xinh, mái tóc xõa ngang vai, đuôi hơi xoăn cụp vào trong, váy lụa vàng nhạt càng làm nổi bật lên khí chất điềm tĩnh thông minh. Anh mỉm cười đứng lên, đi đến bên cạnh cô.
Hai người bị mẹ Ngô thúc giục.
Sau khi ngồi vào trong xe, Cao Du Giai cũng không vội khởi động xe mà quay người sang cười với Ngô Đông Nghiên: “Bà xã, hôm nay em rất xinh, chắc chắn ba mẹ anh sẽ rất thích.”
“Thật, thật sao?”
“Đương nhiên rồi, trong mắt anh lúc nào em cũng xinh nhất.” Ý cười trên mặt Cao Du Giai không giảm, anh nhìn ra được Ngô Đông Nghiên vẫn rất lo lắng.
“…A.” Thật ra ý Ngô Đông Nghiên muốn hỏi là ba mẹ anh sẽ thích cô thật sao, không phải hỏi hôm nay cô có xinh không.
“Đi thôi, dẫn em đi dạo trước, chờ em bớt căng thẳng thì chúng ta về nhà.” Cao Du Giai nói xong liền lái xe đi.
Cô kinh ngạc hỏi: “A? Sao có thể như vậy, sẽ đến trễ mất.”
“Có thể. Bây giờ mới 1 giờ, vẫn còn sớm, đồ anh cũng chuẩn bị xong rồi, vậy nên em không cần lo lắng. Anh biết sắp xếp thời gian, tin anh.” Đối với Ngô Đông Nghiên, Cao Du Giai có đủ mười phần kiên nhẫn.
“Được…” Đột nhiên cô cảm thấy không có gì đáng sợ nữa, dù sao thì cũng có anh ở bên.
Cao Du Giai quả nhiên đưa cô ra ngoài giải sầu, ở công viên gần nhà anh. Ngày nghỉ tương đối tắc đường, anh không dám đi xa, chỉ mang cô đến công viên nhỏ gần nhà, còn có thể hôn trộm một chút.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Cao Du Giai mới đưa Ngô Đông Nghiên rời đi.