Du Lị Lị vừa nghe tiếng mở cửa liền hướng mắt ra ngoài cổng. Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Đông Nghiên, vốn dĩ muốn giả vờ nghiêm túc nhưng không nghiêm túc nổi, bởi vì cô bé ấy vừa ngoan ngoãn vừa điềm tĩnh như vậy, trên người còn mang đậm trí thức. Tóm lại, nếu là mẹ, bà tuyệt đối sẽ coi đứa con này như tâm can bảo bối.
Cao Du Giai ôm cô đi vào phòng khách. Ngô Đông Nghiên để quà Cao Du Giai đã chuẩn bị xuống, sau đó lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú, cháu chào dì.”
Lần đầu tiên Ngô Đông Nghiên nhìn thấy ba mẹ Cao Du Giai, nhớ đến câu nói đùa với Cao Du Giai: vì anh họ Cao nên vóc dáng cũng cao. Ba của anh là một người đàn ông trung niên cao to, có bụng bia lớn. Mẹ anh nhìn rất trẻ, chắc thường ngày chăm sóc rất tốt.
Cao Vụ lớn tuổi như vậy, đột nhiên được một cô gái nhu thuận mềm mại gọi chú, cảm thấy rất thoải mái. Xem ra ánh mặt con trai quả thực không tệ, ông vội lên tiếng: “Ai, tới đây ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa.”
Du Lị Lị lúc này không biết nên làm gì. Ban đầu bà muốn giả nghiêm khắc, nhưng đối với cô gái như thế này khó mà nghiêm khắc được. Muốn bà đóng vai ôn hòa[1], bà lại càng không ôn hòa nổi, chỉ có thể cứng ngắc nhếch khóe miệng nói: “Ngồi đi.”
[1] ôn hòa: ấm áp, mềm mỏng, dịu dàng, làm cho người khác thấy thân thiết, gần gũi.
Toàn bộ quá trình, trên mặt Cao Du Giai luôn hiện ra ý cười, ôm Ngô Đông Nghiên ngồi xuống.
Du Lị Lị nhìn con trai, lại nhìn Ngô Đông Nghiên một lúc, không trách Cao Du Giai không thích Trình Y, hai cô gái này khác nhau một trời một vực. Có thể do ở nước ngoài nhiều năm, tính cách Trình Y tương đối phóng khoáng, cởi mở, có hơi tùy tiện, khiến người khác vui vẻ. Còn cô gái trước mắt này ngồi yên lặng, nhưng lại không sợ hãi, cũng thể hiện được sự tự nhiên vừa phải.
Lúc này, Cao Vụ nói: “Cô bé tên gì vậy?” Trước đó chỉ nghe con trai gọi Nghiên Nghiên, tên họ đầy đủ cũng chưa nói qua.
“Cháu là Ngô Đông Nghiên, năm nay 22 tuổi.”
“À… Nhỏ hơn thằng nhóc này một tuổi.”
“Dạ…”
“Nghe nói ba mẹ cháu đều là giáo viên đúng không?”
“Vâng, ba cháu là giáo viên dạy vật lý, mẹ cháu thật ra không được coi là giáo viên, mẹ cháu làm nhân viên quản lý phòng thí nghiệm vật lý.”
Du Lị Lị nghe lão chồng và Ngô Đông Nghiên nói chuyện phiếm, đột nhiên cảm thấy mình bị lạnh nhạt, liền đưa tay che miệng “khụ khụ” hai lần.
Cao Vụ thức thời dừng lại, ông đoán bà xã lại mắc bệnh sĩ diện. Ngô Đông Nghiên hơi lo lắng nhìn Du Lị Lị: “Dì.”
Du Lị Lị bỗng nhiên được gọi, cảm thấy trước tiên cần phải nói rõ: “Du Giai cũng đã nói với dì rồi, hai đứa ở bên nhau dì cũng không phản đối. Nhưng mà gia đình dì không phải gia đình bình thường, cần phải tiếp xúc với rất nhiều người. Dì thấy cháu cũng được ba mẹ dạy dỗ rất nhiều, điều này có thể yên tâm, nhưng Du Giai còn có thanh mai…”
“Mẹ, cái này về sau từ từ tìm hiểu, con sẽ nói với Nghiên Nghiên sau.” Cao Du Giai kịp thời ngắt lời, anh không muốn để Ngô Đông Nghiên biết trong hoàn cảnh này, chỉ muốn cô thật sự vui vẻ, những chuyện khác tự anh giải quyết là được.
Ngô Đông Nghiên đỏ mặt, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể cười ngượng: “Dì, cháu biết, có những khuôn phép gì sau này cháu sẽ từ từ học.”
Cao Vụ thấy bà xã nói chuyện có phần nặng lời, cười giải vây, an ủi Ngô Đông Nghiên: “Không sao, cũng không cần chú ý nhiều đâu.”
Du Lị Lị nhìn mặt con trai không vui, nhớ tới chuyện đêm đó đã đồng ý, liền cảm thấy mình đúng là nói hơi nặng lời, liền mỉm cười: “Cũng đúng, cháu đừng sợ, dì chỉ muốn nói để cháu chuẩn bị tâm lý thôi.”
Thấy Du Lị Lị cười với mình, lúc này Ngô Đông Nghiên mới thấy bầu không khí không nặng nề như vậy nữa, cũng cười với bà: “Dạ, xin chú dì cứ yên tâm, cái gì không biết cháu sẽ học.”
“Phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Dì Trương – người giúp việc trong nhà đi tới nói.
Bữa tối rất phong phú, hương sắc đều đủ cả. Lúc ăn cơm, Du Lị Lị không thích nói chuyện, cả nhà đã tập thành thói quen. Ngoại trừ Cao Vụ và Du Lị Lị ngẫu nhiên nói lời khách sáo, bảo Ngô Đông Nghiên ăn nhiều một chút, thì trên bàn cơm rất yên tĩnh. Cao Du Giai sợ cô ngại, liên tục gắp thức ăn cho Ngô Đông Nghiên, cho đến khi cô khẽ đưa tay ngăn lại mới thôi.
Thật ra cũng không gò bó như tưởng tương, cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc.
Mọi người ngồi ở phòng khách một lúc, mặt Du Lị Lị không nghiêm khắc như trước đó nữa, thỉnh thoảng cũng cười lên, hỏi Ngô Đông Nghiên một số chuyện.
Một lát sau, Cao Du Giai đột nhiên đứng lên, nói: “Ba mẹ, con đưa Nghiên Nghiên lên tầng xem.”
Ngô Đông Nghiên buồn bực, trên tầng thì có gì xem?
Lúc Cao Du Giai đưa cô lên tầng, Ngô Đông Nghiên mới biết anh muốn dẫn cô đến phòng mình. Nhà anh có hai tầng, trang trí theo phong cách Châu Âu sang trọng. Nhưng trên tầng lại là một phong cách hoàn toàn khác, hiện đại và đơn giản. Không biết nhà họ là ai thiết kế mà lại lộn xộn như vậy…
Cao Du Giai nhìn biểu cảm trên mặt Ngô Đông Nghiên liền biết cô đang nghĩ gì. Anh đưa tay vuốt mặt cô, nói: “Cách trang trí trên tầng là anh chọn, anh không thích kiểu dáng Châu Âu kia, nhưng mẹ anh thích, vậy nên chia thành như
vậy. Bình thường khách không lên tầng, nên anh mới ở tầng hai, trang trí theo sở thích của anh.”
“Em cũng thấy trên tầng rất đẹp.” Đối với kiểu dáng trang trí Châu Âu phức tạp kia, Ngô Đông Nghiên cũng không có cảm tình lắm, chỉ xa hoa mà thôi. Cô thích đơn giản hiện đại như anh hơn.
“Còn có cái đẹp hơn.” Cao Du Giai kéo cô vào phòng. Lúc này, Ngô Đông Nghiên nhìn qua cửa sổ phòng anh mới phát hiện bên ngoài ban công, là một khu vườn nhỏ, còn có bàn tròn, ghế mây, ghế nằm.
Ngô Đông Nghiên ngạc nhiên buông tay anh ra, đi đến khu vườn nhỏ ấy, Cao du Giai đi sau lưng cô. Khi Ngô Đông Nghiên mở cửa ra, một trận gió ập đến, làm tóc cô phiêu dật, mang theo mùi hương nhẹ nhàng phất qua mặt Cao Du Giai. Ngô Đông Nghiên ngạc nhiên quay đầu cười: “Có hương hoa.”
Lúc này, Cao Du Giai cảm thấy nếu dùng câu “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh hoa” [2] để hình dung không quá chút nào. Anh đưa tay ôm Ngô Đông Nghiên trong ngực, cằm chống trên đầu cô, cười nói: “Bà xã, hôm nay anh nói sai một câu.”
[2] Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Một câu trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, có nghĩa là Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Câu nào?”
“Hôm nay anh nói, trong mắt anh lúc nào em cũng xinh đẹp. Kỳ thật phải nói, trong mắt anh, lúc nào em cũng là người đẹp nhất.” Nói xong, không cho Ngô Đông Nghiên cơ hội ngượng ngùng, liền cúi đầu áp môi lên môi cô, trằn trọc, lưu luyến không ngừng. Ngô Đông Nghiên dựa trong ngực Cao Du Giai, mặc anh bá đạo xâm chiếm môi cô…
Sau khi kết thúc một nụ hôn dài kịch liệt, Cao Du Giai cũng không lập tức rời đi, mà nhẹ nhàng cọ xát môi cô. Cảm giác hơi ngứa, Ngô Đông Nghiên mặt đỏ bừng né tránh, lúc này anh mới đứng thẳng lại. Cơ thể anh đã phản ứng, nhưng lại không thể dập lửa, chỉ có thể kéo Ngô Đông Nghiên đứng trong vườn, để gió đêm làm nhiệt độ trong cơ thể hạ xuống.
Anh kéo cô ngồi xuống ghế nằm. Ghế rất lớn, hai người ngồi cũng không chật. Cao Du Giai nhìn mặt cô đỏ bừng, vành tai hồng nhuận, thân thể lại nóng lên. Anh giống như trừng phạt, nhẹ nhàng cắn vành tai nhỏ của cô.
Ngô Đông Nghiên bị động tác của anh làm toàn thân run lên, một luồng hơi nóng ùa vào đầu khiến cô mềm nhũn, không vui đưa tay đấm một cái trên lưng anh, nói: “Anh, anh đừng lộn xộn. Lát nữa bị ba mẹ anh nhìn thấy em, bộ dáng em như vậy… không tốt.”
Lời này chọc Cao Du Giai cười: “Bộ dáng em như nào? Hả?”
“Chính là bộ dáng đỏ mặt…” Cô sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, giả ngu trừng anh.
“Anh đã từng nói chưa, dáng vẻ em đỏ mặt rất đáng yêu…” Còn rất xinh, rất dụ hoặc… Nhưng anh không nói ra, sợ mình lại bị dụ dỗ không thể buông.
Ngô Đông Nghiên không muốn tiếp chủ đề khó xử này, liền nói: “Chúng ta ở đây lâu vậy rồi, nên đi xuống thôi.”
“Đợi thêm mấy phút.” Cao Du Giai nhìn khuôn mặt nhỏ của cô vẫn còn đỏ hồng, dáng vẻ này mà để ba mẹ anh nhìn thấy đúng là không tốt lắm.
Ngô Đông Nghiên gật đầu, quan sát phòng của anh. Vừa nãy chỉ lo nhìn vườn hoa, không chú ý đến căn phòng này. Phòng anh rất nam tính, không phải kiểu trẻ con mà là khí chất của người đàn ông trưởng thành. Bởi vì phòng anh rất rộng, nên ngoài phòng ngủ, phòng tắm, còn có thư phòng, đơn giản mà sáng sủa.
Sau đó, Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên xuống lầu ngồi một lúc, liền nói muốn đưa cô về nhà. Ngô Đông Nghiên nhanh chóng đứng lên chào: “Tạm biệt chú dì.”
Cao Vụ cười: “Ừ, lần sau lại tới chơi.”
Du Lị Lị: “Lái xe cẩn thận.”
Trên đường, đột nhiên Ngô Đông Nghiên nhớ tới trước đó mẹ Cao Du Giai có nói đến thanh mai gì đó… “Lúc nãy mẹ anh hình như có nói đến thanh mai nào đó, anh có thanh mai sao?”
Tay cầm tay lái của Cao Du Giai xiết chặt, cười nói qua loa: “Thanh mai cái gì, đừng nghĩ linh tinh, có đói bụng không, chúng ta đi ăn đêm nhé?”
Ngô Đông Nghiên lắc đầu, thấy anh không nhìn mình liền nói: “Không đói, ăn cơm tối rất no.” Anh liên tục gắp thức ăn cho cô, mà cô lại thấy lãng phí không tốt lắm, nên ăn rất no. Trước khi đến còn tưởng bữa cơm này rất lúng túng, cuối cùng kết quả như vậy khiến cô rất vui.
“Ba mẹ anh cũng không có vấn đề gì, sau này em cứ yên tâm nhé.”
“Ừm… yên tâm.” Cô quay đầu cười với anh, chắc chắn tâm trạng đang rất tốt.
Trong lòng Cao Du Giai thầm tính toán một chuyện khác, nếu đã yên tâm… có phải anh sắp có thể… không.
Ngô Đông Nghiên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết mình đang bị một con sói xám lớn tính kế…