Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đương nhiên là không phải, bây giờ là chưa phải lúc.
Mặc Đình cũng biết được dự tính của cô cho nên đưa di động cho cô, Đường Ninh cũng không kiêng dè, ở ngay trước mặt Mặc Đình ấn nút nhận.
“Đường Ninh, hiện tại em đang ở đâu?”
“Em sợ phóng viên tìm được em cho nên trốn đi.” Đường Ninh bình tĩnh đáp.
“Nói như vậy là em không biết chuyện chị Long?” Hàn Vũ Phàm nhẫn nại dò hỏi.
“Chị Long làm sao vậy? Em trốn chỗ này tương đối hẻo lãnh cho nên không cách nào biết được tin tức bên ngoài, có chuyện gì xảy ra sao?” Đường Ninh cố gắng làm như mình rất tò mò chuyện này.
“Là quản lý của em ban tặng đấy, hiện tại Thiên Nghệ gặp phiền toái lớn rồi, em về công ty cho anh, anh sắp xếp buổi họp báo cho em, Đường Ninh, chỉ có em giải thích rõ ràng cho Thiên Nghê một cái trong sạch mới được.”
Cái gì mà buổi họp báo, là muốn kéo cô vào gánh tội chứ gì?
Cho là cô ngu vậy sao?
Đường Ninh châm chọc tắt máy nhưng… Mặc Đình bỗng nhiên lên tiếng: “Anh đã lưu số mình vào di động của em, lúc nào cũng phải báo hành tung của mình cho anh, để anh biết em muốn làm gì.”
“Cảm ơn anh, Mặc Đình…”
“Em gọi sai rồi….” Mặc Đình buông hai chân ra, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Phải đổi… nếu không anh không cho phép em đi.”
Đường Ninh đỏ mặt nhưng vẫn nhỏ giọng gọi: “Ông… xã.”
Mặc Đình hiếm khi mới nở nụ cười.
“Anh đưa em đến Thiên Nghệ, còn có, nhớ rõ lời em đã hứa với anh… không thể có tiếp xúc tay chân với bất cứ người đàn ông nào.”
Đường Ninh biết Mặc Đình nói tới điều gì, mỉm cười trấn an anh, gương mặt khát vọng muốn được tin tưởng này thật khiến Mặc Đình rung động vô cùng, giữa hai người như thế nào không cần nói cũng biết.
……
Lộ trình bốn mươi phút, Mặc Đình đưa Đường Ninh tới gần công ty giải trí Thiên Nghệ, dù sao anh cũng là đế vương trong giới giải trí cho nên những mặt đen tối ở trong vòng này anh đều rõ trong lòng bàn tay, nhưng anh vẫn rất muốn biết Đường Ninh rốt cuộc làm sao để chuyển cơ tạo lợi thế cho bản thân quay về vị trí cũ.
Đường Ninh cũng hiểu địch ở sáng cô ở trong tối, nếu lá bài tẩy của cô vẫn không thể xoay chuyển càn khôn, vậy đời này của cô chỉ có thể sống trong thất bại mà thôi.
Từ xe chuyên dùng của Mặc Đình đi xuống, Đường Ninh theo con đường bí mật đi vào công ty, mà nhân viên Thiên Nghệ nhìn thấy cô thì khinh bỉ, trào phúng, giống như nhận định chuyện chị Long cho hấp thụ ra ánh sáng là một tay cô bày ra.
Đường Ninh làm như không thấy, trực tiếp đẩy cửa tiến vào văn phòng của Hàn Vũ Phàm, vừa vào liền thấy bóng lưng cao lớn của anh ta.
“Em đã trở lại…” Hàn Vũ Phàm xoay người, cố gắng ẩn nhẫn.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Đường Ninh, em thật sự không biết chuyện chị Long sao?” Hàn Vũ Phàm ném tờ báo vào mặt Đường Ninh, tức giận hỏi: “Nếu không phải em bày mưu đặt kế, một quản lý nho nhỏ như chị ta làm sao dám làm như vậy?”
“Vũ Phàm, chúng ta đều sắp kết hôn rồi, vì sao em phải làm như vậy? Còn không phải tự tay đẩy ra đi hay sao?” Đường Ninh lộ ra biểu tình uất ức, âm thanh cũng hơi nghẹn ngào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy buổi biểu diễn trang sức vì sao em lại đeo Crown Star vào mắt cá chân? Em biết rõ em và Vũ Nhu khác nhau là ở đôi chân kia…”
Đường Ninh nhìn Hàn Vũ Phàm chất vấn, lại nghĩ tới trước kia Hàn Vũ Phàm bảo vệ Mặc Vũ Nhu không biết bao nhiêu lần, là trước kia cô cho rằng Hàn Vũ Phàm chỉ muốn bảo vệ công ty vừa mới khởi nghiệp của anh ta, cho nên cô cam nguyện chịu đựng uất ức, tùy ý Hàn Vũ Phàm bảo vệ người khác, nhưng mà hiện tại nghĩ đến, anh ta muốn bảo vệ chỉ là Mặc Vũ Nhu mà thôi.
“Lúc ấy em không đeo vừa Crown Star, ngoại trừ đeo