- Tiểu Tuyết, hôm nay em có thời gian không?
Một câu hỏi bình thường của Bạch Vũ Hải lại khiến Vân Tuyết đen mặt.
Cô cảm thấy câu này chính là đang trêu chọc mình nên liền mỉa mai nói:
- Một người vô công rồi nghề như em thì có thể có việc gì mà bận với rảnh chứ.
Đại nhân có việc gì mời tự nhiên an bài.
- Con bé này…
Vũ Hải nhìn vẻ mặt đầy vẻ khiêu khích của cô em gái nhỏ hơn mình đúng một con giáp này thì chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Cũng đành chấp nhận vì cha mẹ lớn tuổi mới có cô con gái cưng này nên từ nhỏ đã luôn là công chúa nhỏ trong nhà.
- Thôi em nó mới về còn buồn nên mới thế.
Đừng chấp em nó.
Vân Tuyết được cha bênh vực nên vô cùng đắc ý lại càng tỏ ra buồn rầu chán nản cho cha mẹ xem.
Một màn này khiến mẹ Bạch bật cười vỗ vai con trai lớn an ủi ý bảo với một người cuồng con gái như cha Bạch thì chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Vũ Hải cũng gật đầu nói:
- Con cũng không thèm chấp em ấy đâu ạ.
Lát nữa đi gặp mặt bạn anh.
- Hả tại sao?
- Không phải em đang muốn đi làm sao? Bạn anh có việc có thể giới thiệu cho em suy nghĩ.
Hơn nữa bạn anh muốn làm quen.
- Làm quen? Ý anh là gì vậy?
- Ý ở mặt chữ.
Bạn anh biết em và muốn làm quen.
Điều Vũ Hải nói rất bình thường nhưng lại khiến Vân Tuyết há miệng ngạc nhiên suýt chút nữa rớt hàm.
Lý do thì rất đơn giản anh trai cô lớn hơn cô hẳn một con giáp nên việc bạn anh quen cô là rất hiếm chưa kể cô luôn bị gọi là cô nàng lạnh lùng nên chưa từng có ai quan tâm đ ến cô cả.
Cha Bạch lo lắng hỏi:
- Ai vậy Hải? Có tốt không? Cha thấy em còn nhỏ chưa cần phải mai mối đâu.
- Là Tạ Vĩ Kỳ đấy ạ.
Thằng bé đó chỉ hơn tiểu Tuyết hai tuổi, trước đây từng làm chung với con hai năm và cũng từng đến nhà mình đấy ạ.
Hơn nữa cũng không cần gọi là mai mối đâu ạ, làm quen chút cũng tốt.
Tên này tính tình khá hiền lành lại có công việc tốt.
Em ấy cũng từng gặp qua vài lần nên có thể dễ nói chuyện hơn.
- Có gặp hả? Em không nhớ.
- À quên, em không nhớ mặt nam giới được.
Haizz.
Bạch Vân Tuyết bị một căn bệnh khá lạ, cô thường phải mất rất lâu mới có thể ghi nhớ gương mặt của một người đàn ông nào đó.
Thông thường nếu tiếp xúc thường xuyên thì chắc khoảng vài tháng mới khiến cô có thể ghi nhớ gương mặt người đó.
Còn nếu lâu lâu mới gặp qua một chút thì chắc chắn việc nhớ mặt là không thể nào.
Bạch gia từng vô cùng đau đầu vì chứng bệnh này khi có rất nhiều người than phiền với họ rằng Bạch Vân Tuyết lạnh lùng hay không có giáo dục do không chịu chào hỏi.
Tuy nhiên có giải thích cũng bị vài người nói rằng lý do lý trấu nên chỉ có Bạch gia và hai người bạn thân của Bạch Vân Tuyết mới biết chuyện này.
Từ đó mỗi khi ra ngoài thường sẽ có người đi cùng để có thể nhắc nhở cô về người phải chào hỏi hoặc cô sẽ luôn đeo tai nghe để dễ dàng làm lơ mọi người.
- Rồi em có muốn đi không.
- Anh bảo đi thì em đi thôi.
- Vậy thì ăn sáng nhanh rồi đi với anh.
- Dạ.
Tạ Vĩ Kỳ từng là đàn em làm việc dưới trướng Bạch Vũ Hải hai năm vì vậy anh cảm thấy cậu bé này cũng rất thú vị hiền lành lại ngoan ngoãn.
Dù đã không còn lại việc chung nhưng vì quan hệ giữa hai người rất tốt nên sau khi Tạ Vĩ Kỳ nhảy việc họ vẫn thường xuyên liên lạc.
Lần gần đây nhất khi nghe anh than thở về việc mãi mới có thể kéo cô em lắm chiêu về nhà, Tạ Vĩ Kỳ đã nói về việc mình có một công việc khá phù hợp với cô.
Dù sao thì đi làm cũng tốt hơn ở nhà buồn chán vì vậy Bạch Vũ Hải lập tức đồng ý.
Từ xa nhìn thấy hai anh em, Tạ Vĩ Kỳ đã vẫy tay ra hiệu, Bạch Vũ Hãi cũng lập tức vẫy tay đáp lại và kéo em gái đi về phía đó.
- Hi anh.
Chào em, Vân Tuyết.
Lâu rồi không gặp.
- Em chào anh.
Dù cho bản thân chẳng có chút ấn tượng nào với gương mặt của người tên Tạ Vĩ Kỳ trước mặt nhưng Bạch Vân Tuyết vẫn mỉm cười lễ phép chào lại anh.
- Hai người order đi.
Hôm nay em mời.
- Ầy.
Sao để cậu mời được.
Cậu đã cất công tìm việc giúp em gái tôi mà.
Bữa nay để tôi mời chứ.
- Lần đầu chính thức gặp phải để em mời chứ.
- Không để tôi mời.
- Cho tôi một ly machiato và một miếng bánh tiramisu thêm một phần mochi kem lạnh nữa.
Còn với anh ấy thì một ly nâu đá.
Vân Tuyết thản nhiên gọi món trong khi hai người đàn ông còn đang tranh nhau trả tiền khiến họ tròn mắt nhìn cô.
Thấy mọi người nhìn mình nhưng Bạch Vân Tuyết lại hỏi vô cùng ngây ngô:
- Anh Vĩ Kỳ có nước rồi mà, không phải sao?
- Con bé hơi vô tư cậu đừng để ý.
- À không em ấy rất đáng yêu mà.
Bạch Vân Tuyết nghe vậy liền trưng ra nụ cười công nghiệp tươi rói đáp lại anh.
Sau khi đồ uống được mang ra, Bạch Vũ Hải lại một lần nữa không thể không hỏi tội cô em gái của mình.
- Em gọi tới hai món bánh sao?
- Không sao đâu mà.
Em sẵn sàng mời em ấy chục đ ĩa bánh nữa mà.
– Tạ Vĩ Kỳ liền ra mặt nói đỡ.
- Không phải chuyện đó đâu.
Bữa này anh mời mà.
Hơn nữa anh cũng không phải keo kiệt với em ấy đâu.
- Để em mời đi mà.
- Anh nhờ cậu giúp sao để cậu mời nữa chứ.
- Nhưng…
- Em tự trả