Sau vài ngày nộp đơn và chờ đợi thì Vân Tuyết cũng được công ty du lịch TWM hẹn lịch phỏng vấn.
Dù không phải công việc mơ ước nhưng có một công việc phù hợp có khi lại tìm được cảm hứng tốt hơn và có thể dư dả một chút để bay nhảy.
Do đó Vân Tuyết cũng khá hồi hộp vào lần phỏng vấn này.
Trước ngày phỏng vấn Bạch Vũ Hải bỗng nổi hứng kiểm tra em gái:
- Tiểu Tuyết, nhìn vào hình.
Bạch Vũ Hải đưa điện thoại cho em gái xem, cô xem xong liền hỏi lại.
- Ai đây? Anh cho em xem làm gì?
Ông anh trai thở dài nói:
- Nhìn kĩ xem đó là ai.
Bạch Vân Tuyết lại nhìn kỹ lại lần nữa rồi ngây thơ hỏi anh:
- Em có quen hả?
- Là TẠ..
VĨ..
KỲ.
- Ồ!
- Em con không nhận mặt được mà.
- Mấy nay vẫn nhắn tin với cậu ấy.
Hơn nữa ảnh đại diện cũng là hình cậu ấy.
Sao vẫn không thể nhận ra chứ?
- Biết sao giờ? Em đâu kiểm soát được chứ.
Không nhận ra là không nhận ra thôi mà.
Trong khi anh trai lo lắng đến bất lực thì cô lại coi như đó là chuyện hiển nhiên càng khiến anh thở dài lắc đầu.
Cha mẹ Bạch thấy hai con căng thẳng cũng không hiểu hỏi anh.
- Sao vậy con? Từ từ tiếp xúc sẽ nhận ra thôi mà.
- Ngày mai Vĩ Kỳ sẽ dẫn tiểu Tuyết đi phỏng vấn.
Nếu không nhớ được mặt thì sao mai có thể nhận ra để tìm thấy cậu ấy chứ.
Bạch Vân Tuyết lè lưỡi với ông anh trai đang bày ra gương mặt khó chịu trước mặt xong tự tin nói:
- Không nhớ thôi chứ em cũng có hình để so sánh mà.
Em gái anh bị bệnh này tới hơn hai chục năm rồi đó.
Làm như lần đầu.
Làm quá à.
Dù thương em gái nhưng thái độ này của cô Bạc Vũ Hải vẫn không thể tiếp nhận mà gõ vào đầu cô nhắc nhở:
- Bớt lời.
Mai mà không gặp được thì gọi cho anh đó.
- Rõ thưa đại nhân.
Nô tì chắc chắn hoàn thành công việc được giao tốt nhất.
Hơn kém nhau có một con giáp mà Bạch Vũ Hải cảm giác mình bỗng có một đứa trẻ ba tuổi để trông chừng.
Lúc nào cũng lo lắng không biết bao giờ cô sẽ gây chuyện cho mình dọn dẹp.
- Anh lại bắt nạt em ấy hả?
Nghe thấy giọng của cứu tinh đến, ngay lập tức Vân Tuyết oà lên đến bên cạnh quấn lấy Vân Như Hoa làm nũng rồi la làng mách tội anh trai:
- Chị mau đến cứu em đi.
Anh lại bắt nạt em đó.
Vân Như Hoa xoa đầu an ủi Vân Tuyết, vừa đi còn vừa được Bạch Vân Tuyết ôm chắc cứng vào đến bên bàn ăn chào cha mẹ Bạch.
- Con chào cha mẹ.
- Như Hoa mới đến hả? Ăn sáng chưa? Ăn luôn nhé.
– Con dâu yêu quý đến khiến mẹ Bạch vui vẻ.
Vân Như Hoa là chị gái của Vân Hải Băng và là đại tiểu thư của gia đình võ sư danh giá.
Nhưng từ nhỏ tính cách đã mềm mỏng như nước nên Vân Như Hoa chỉ lo việc kinh doanh và quản lý trong gia đình còn người đại diện tiếp quản võ quán vẫn phải giao cho cô em gái mạnh mẽ Vân Hải Băng.
Ngoài ra cô cũng là người yêu của Bạch Vũ Hải và cả hai gia đình cũng đã nói chuyện chỉ chờ hai người đồng ý để kết hôn.
Vân Tuyết từ nhỏ đã thích chị Như Hoa vì lúc nào Vân Như Hoa cũng dịu dàng và che chở cho những trò nghịch ngợm của cô.
Nên sau khi biết Như Hoa và Vũ Hải yêu nhau Vân Tuyết đã vui sướng nhảy nhót khắp nhà.
Đến khi được hỏi tại sao thì cô hồn nhiên trả lời rằng vì như vậy sẽ không có tình cảnh cô trở thành bà cô chồng bị nói xấu.
Vân Như Hoa lễ phép trả lời:
- Dạ không sao, con ăn rồi ạ.
- Vậy ngồi xuống ăn chút hoa quả đi.
- Dạ.
- Thả ra cho chị ngồi chứ.
– Bạch Vũ Hải nạt em mình.
Bạch Vân Tuyết liền ra vẻ yếu đuối mách tội anh với Như Hoa:
- Chị Như Hoa, anh ấy lại bắt nạt em.
Vân Như Hoa xoa đầu Vân Tuyết cưng chiều còn không quên trừng mắt với Vũ Hải khiến Vân Tuyết vô cùng hả hê mà lè lưỡi với anh trai mình.
Bạch Vũ Hải thấy người yêu bao che cho em gái thì chỉ đành ngậm đắng nuốt cay ai bảo anh giống cha theo chủ nghĩa đội vợ lên đầu để trường sinh bất lão.
Nhưng vẫn không kìm được mà nhắc nhở:
- Em cứ như vậy con bé càng ngày càng hư đấy.
- Tuyết Nhi dễ thương thế này sao có thể hư được phải không?
- Đúng rồi chị Như Hoa là tuyệt nhất.
- Chỉ giỏi nịnh nọt.
- Nếu là anh em sẽ không thèm nịnh đâu.
– Lè lười với anh trai mình rồi lại không quên quay qua nói với Vân Như Hoa.
– Chị cứ yên tâm nếu anh ấy dám lừa dối chị em sẽ….
- Em sẽ làm gì anh? – Bạch Vũ Hải nheo mắt chờ đợi câu trả lời của Vân Tuyết.
Cô sợ hãi lắp bắt nhưng rồi thấy cha mẹ liền mạnh dạn nói:
- Sẽ méc cha mẹ đánh anh một trận.
Mọi người bật cười với câu trả lời không hề có dấu hiệu trưởng thành của cô.
Vũ Hải thật sự ba phần bất lực bảy phần cạn lời lắc đầu xoa trán nhìn Vân Tuyết.
- Thôi nào có hai anh em mà cứ chành choẹ mỗi ngày.
Hôm nay hai đứa định đi đâu vậy?
- Hôm nay bên đối tác tổ